Vết Sẹo Đánh Đổi [...] – Chương 5

Chương 5 VẾT SẸO ĐÁNH ĐỔI CUỘC ĐỜI

“Lâm Tử Hạo, mặt bị ai đánh thế?” – Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Anh ta lúc đó mới nhớ ra gương mặt mình, lập tức cúi đầu: “Không liên quan đến !”

“Chú cảnh sát, em tôi đã phạm lỗi gì sao?” – Lâm Tử Hạo ngồi cạnh Lâm Hải Như, nắm chặt tay ta, tỏ vẻ che chở.

“Phạm lỗi gì à?” – Giọng Hoàng nghiêm nghị – “Cô ấy xúi giục người khác tụ tập đánh người.”

“Không thể nào!” – Lâm Tử Hạo phản xạ phủ nhận – “Em tôi không phải loại người như .”

“Cô ấy là người như thế nào, không phải .” – Chú Hoàng dứt khoát đáp.

Ngay sau đó lấy ra lời khai, bản ghi âm và đoạn video giám sát.

Khoảnh khắc những bằng chứng đó đặt lên bàn, sắc mặt Lâm Hải Như tái nhợt không còn giọt máu.

Phải , lần này ta đụng phải tôi đúng là vấp phải sắt.

Mấy tên thanh niên mà ta quen cũng không phải dạng tốt đẹp gì,

Nhưng ít ra đầu còn có chút não, biết ghi âm cuộc trò chuyện bằng chứng, cung cấp cho cảnh sát.

Lâm Tử Hạo xong liền sững sờ, không thể tin nổi quay sang Lâm Hải Như.

“Hải Như, tất cả là em thật sao?”

“Anh à… em chỉ là không chịu nổi cách Dương Vũ Thanh đối xử với .”

“Rõ ràng trai ta, điểm số cũng là do nỗ lực mà có.”

“Vậy mà trong mắt người khác, lại bị gán mác sống nhờ .”

“Em mà thấy ấm ức.”

Mắt ta đỏ hoe, nước mắt như muốn rơi lại không rơi, khiến người ta không khỏi mủi lòng.

Lâm Tử Hạo càng đau lòng hơn, ôm ta vào lòng dỗ dành: “Hải Như, không trách em… tất cả đều là vì …”

Chú Hoàng cảnh tượng trước mắt mà nhíu chặt mày, đầy bất đắc dĩ.

“Giờ không phải lúc để các người ôm nhau than khóc.” – Giọng nghiêm khắc vang lên.

“Làm sai thì phải chịu .”

“Dương Vũ Thanh, em muốn bao nhiêu tiền?” – Lâm Tử Hạo tôi hỏi.

Tôi mỉm nhẹ nhàng: “Không nhiều đâu. Phí thuốc men và tổn thất tinh thần, ta phải chịu toàn bộ.”

“Được!” – Nhà ta có tiền, nên chẳng ngại gì số này.

Chú Hoàng thấy thế thì đứng dậy, để lại không gian riêng cho chúng tôi bàn bạc.

Mười phút sau, tôi số dư trong tài khoản điện thoại, vui vẻ ký vào tờ giấy bãi nại.

“Lâm Hải Như, hy vọng lần sau chuyện xấu đừng để tôi bắt nữa nhé!”

Lâm Hải Như tức giận trừng mắt tôi, không thành lời, chỉ lặng lẽ mấp máy môi: “Dương Vũ Thanh, cứ đợi đấy!”

Tôi đang vui nên chẳng thèm để tâm.

Không biết lần này Lâm Tử Hạo giúp ta dọn dẹp hậu quả, Vương Mai có biết không nhỉ?

Nghĩ đến đó, tôi lập tức rút điện thoại ra, lạch cạch gõ một tràng dài.

________________________________________

Chương 6

Từ sau khi bị bóp chết ở kiếp trước, tôi để lại bóng ma tâm lý rất lớn.

Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi đều kiểm tra kỹ cửa sổ cửa chính, còn giấu một con dao gọt trái cây dưới gối.

Ngăn kéo thì để sẵn dụng cụ sinh tồn, trước cửa kê bàn ngăn chặn bất trắc.

Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa phòng, lập tức tỉnh dậy, chui vào tủ quần áo, tay bật chế độ gọi khẩn cấp trên điện thoại.

Chỉ cần có tĩnh bất thường, tôi sẽ bấm gọi ngay lập tức.

Cửa bị đẩy mấy lần không mở ra , tiếp đó là tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gào của Lâm Tử Hạo vang lên.

“Dương Vũ Thanh! Ra đây cho tôi! Mau ra đây!”

Tôi im lặng, không phản ứng. Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài mới yên tĩnh trở lại.

Tôi rón rén bước tới gần cửa, ghé tai nghe ngóng.

Bố mẹ tôi đang nịnh bợ với Lâm Tử Hạo: “Tử Hạo à, con yên tâm, đợi Vũ Thanh tỉnh dậy, bác sẽ chuyện nghiêm túc với nó.”

“Khóa cửa gì không biết nữa!”

Không lâu sau, có tiếng cửa đóng lại – Lâm Tử Hạo đã rời đi.

Bố mẹ tôi cũng về phòng nghỉ ngơi.

CHƯƠNG 6 TIẾP:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...