Vết Sẹo Đánh Đổi [...] – Chương 2

Chương 2 VẾT SẸO ĐÁNH ĐỔI CUỘC ĐỜI

Vương Mai vốn rất kiểm soát ta, không chỉ về ăn uống mà cả cách ăn mặc.

Trước đây có tôi bên cạnh, tôi sẽ giúp ta giải thích với mẹ.

Nhưng giờ thì sao? Hừ! Liên quan gì đến tôi!

“Lâm Tử Hạo, con biết không, nếu trên người có sẹo thì không thể vượt qua …”

Lời của giáo viên chủ nhiệm còn chưa xong, thì Lâm Hải Như đã vội chạy tới giải thích: “Thầy ơi, mẹ ơi, vết sẹo đó là dán vào thôi ạ.”

“Con chơi trò chơi với ấy, ấy thua nên con dán cái đó vào.”

“Thật không?” – Giáo viên chủ nhiệm nửa tin nửa ngờ.

“Thật mà!” – Lâm Hải Như gật đầu chắc nịch.

Vương Mai lập tức quay sang tôi: “Vũ Thanh, bọn nó thật không?”

Lâm Tử Hạo và Lâm Hải Như đều căng thẳng tôi.

Tôi cong môi : “Dì ơi, cháu sao biết !”

Lâm Hải Như trừng mắt lườm tôi: “Mẹ, thật sự là dán đấy mà!”

Vừa ta vừa xé vết sẹo trên xương quai xanh của mình ra.

Ánh mắt của Vương Mai lúc này mới dịu đi đôi chút.

Nhưng tôi lại thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Lâm Tử Hạo.

Xem ra vết sẹo của Lâm Hải Như chỉ là giả, mà đến cả Lâm Tử Hạo cũng không hề biết.

Nếu để Vương Mai biết chính con nuôi này là người xúi con trai bà đi để lại vết sẹo,

Thì kết cục của Lâm Hải Như chắc chắn sẽ vô cùng thảm.

Giữa buổi tiệc, tôi ra ngoài đi vệ sinh, trên đường về thì bị Lâm Tử Hạo chặn lại.

“Dương Vũ Thanh! Có phải đã tiết lộ chuyện tôi để lại vết sẹo không!”

Bề ngoài là chất vấn, ánh mắt ta lại đã định tội cho tôi rồi.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đâu có rảnh như thế.”

Tôi bình tĩnh đáp lời.

“Hừ!” – Lâm Tử Hạo đắc ý – “Dương Vũ Thanh, còn chưa biết chuyện này đâu!”

“Tôi đã đổi nguyện vọng thi đại học của thành trường cao đẳng rồi.”

“Cái gì?” – Tôi sững người ta – “Sao mật khẩu của tôi?”

Ngay sau đó, trong đầu tôi liền hiện ra hai cái tên: bố mẹ tôi.

Bọn họ đã vì tiền mà tôi tự tử bằng thuốc ngủ rồi, thì đưa mật khẩu cho người khác có là gì?

“Tôi chỉ với bố mẹ rằng, nếu đậu điểm cao quá, sau này không về nhà nữa thì sao?”

“Họ không hai lời, liền đưa mật khẩu cho tôi, còn bảo tôi giúp sửa thành trường cao đẳng gần nhà.”

“Tại sao?” – Tôi không hiểu, tôi với Lâm Tử Hạo có thù oán gì?

Kiếp trước vì Lâm Hải Như nuốt thuốc ngủ, ta tôi, tôi còn hiểu .

Nhưng lần này ta đổi nguyện vọng của tôi để gì?

“Tại sao?” – Lâm Tử Hạo nghiến răng – “Vì thi điểm cao hơn tôi!”

“Cô có biết cả lớp gì về tôi không?”

“Họ Lâm Tử Hạo vào Học viện Ngoại giao là nhờ !”

“Dương Vũ Thanh, rõ ràng là tôi tự mình cố gắng, tại sao trong mắt người khác lại thành công lao của ?”

“Tôi không cam tâm!”

Tôi trầm giọng: “Nên đổi nguyện vọng thi đại học của tôi.”

“Đúng !”

“Tôi muốn để mọi người thấy rõ, tôi giỏi hơn ! Tôi vào Học viện Ngoại giao, còn thì chỉ có thể học một cái cao đẳng vô danh!”

Nhìn bộ dạng đắc ý hèn hạ của ta, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lúc đầu tôi bị mù sao mà lại thích ta cơ chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...