Cuộc sống dần ổn định, tôi cuối cùng cũng nhận ra cái thời phải tính toán chi ly từng đồng tiền đã qua rồi.
Thời gian dường như có thể phai nhạt mọi cảm của con người.
Vì , khi thấy bóng dáng mẹ tôi dưới lầu chung cư, tôi cảm thấy như đã cách biệt mấy đời.
“Sao mẹ biết tôi ở đây?”
Mẹ tôi xoa xoa tay: “Một dì ở khu mình có con học ở đây thấy con, mẹ liền nghĩ đến thử vận may.”
Tôi đánh giá bà ta một lượt.
Nhìn bề ngoài, rõ ràng bà ta đã già đi không chỉ năm tuổi.
“Tìm tôi gì?”
“Con xem con kìa, mẹ đến thăm con thì có gì lạ?” Vừa bà ta vừa định tiến lên nắm tay tôi bị tôi tránh sang một bên.
Khuôn mặt bà ta hiện lên chút xấu hổ, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
“Mẹ biết trước kia mẹ đã có lỗi với con…”
Nhưng dù trông bà ta có vẻ đáng thương như tôi vẫn không có kiên nhẫn nghe bà ta kể lể.
Càng giống như cáo đến chúc tết gà.
“Nói đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Sau một hồi ngập ngừng, bà ta mới ra nguyên nhân: Muốn ra ngoài tìm việc , kiếm thêm chút tiền.
Thiếu tiền, đương nhiên có nghĩa là lại muốn vay tiền của tôi.
“Tôi không có tiền, tiền ra đều dùng để trả nợ học phí rồi.”
Bà ta ấp úng: “Mẹ không vay tiền của con, chỉ là mẹ muốn tranh thủ lúc còn sức khỏe, kiếm thêm chút vốn cho em con sau này lấy vợ. Con yên tâm, mẹ chỉ về ngủ buổi tối thôi, sẽ không phiền con gì đâu.”
Tôi im lặng không gì.
Bà ta lại : “Nếu không thì con cho mẹ một căn phòng ở cũng .
Nếu con không đồng ý, ngày nào mẹ cũng đến cơ quan con ầm ĩ lên!”
Khoảnh khắc mẹ tôi lộ nguyên hình, trong lòng tôi trào dâng một nỗi chán ghét.
Tôi không dám mạo hiểm đánh cược, giá nhà ở Bắc Kinh rất đắt đỏ.
Thêm một khoản chi tiêu nữa, tôi thật sự không vui.
Cân nhắc vài giây, tôi nhận thấy để bà ta vào ở cùng gần như là cách thích hợp nhất.
Cùng lắm thì sau này tôi sẽ ở ký túc xá của công ty.
Nhưng tôi vạn lần không ngờ, sự bất cẩn nhất thời của tôi lại là hành dẫn sói vào nhà.
08
Sau một tuần vào ở, mẹ tôi biến mất.
Bà ta còn tiện thể lấy trộm chứng minh thư của tôi, cuỗm sạch tiền trong thẻ ngân hàng của tôi.
Khi tôi tìm lại , hơn hai mươi vạn tệ đã bị đổi thành 500g vàng thỏi.
“Bà dựa vào cái gì mà như ?”
Tôi lấy điện thoại ra định báo cảnh sát thì bị mẹ tôi xông tới giật lấy.
“Mẹ là mẹ của con, tiền của con để mẹ giữ thì chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thấy tôi tức giận đến toàn thân run rẩy, bà ta lại dịu giọng: “Hơn nữa, mẹ giữ cho con chứ có phải là không cho con đâu, mấy đứa trẻ các con không biết tiết kiệm tiền, mẹ giữ hộ con, sau này của hồi môn cho con!”
Tôi hoàn toàn không tin.
“Con xem, vàng thỏi ở ngay đây, ba con và mẹ sẽ không vào đâu. Sau này mỗi lần con về nhà đều có thể mở tủ sắt này ra xem.”
Thấy tôi vẫn không bỏ điện thoại xuống, bà ta không nhịn chạy vào bếp cầm lấy một con d.a.o phay huơ huơ vào cổ mình, vừa kêu trời vừa khóc lóc.
“Trời ơi, tôi khổ quá mà, nuôi con lớn từng này rồi mà nó muốn ép tôi đến chết!”
“Vậy thì bà cứ đi c.h.ế.t đi!”
Bà ta bị tôi dọa sợ như thể vừa mới nhận ra tôi .
Tôi báo cảnh sát.
Nhưng vì ba mẹ tôi thật sự chưa tiêu số tiền đó, cảnh sát cũng không xử lý , chỉ có thể coi là tranh chấp gia đình, liên hệ người hòa giải đến nhà hòa giải.
Trong những lời lẽ như “Cha mẹ nuôi con lớn, cho con ăn học không dễ dàng, sau này con đi báo đáp họ là chuyện đương nhiên”, “Mẹ con cũng rồi, tiền bà ấy sẽ không vào, là để dành của hồi môn cho con, hà tất gì con cứ phải giữ khư khư trong tay”, tôi đã cầm chổi đuổi người hòa giải ra khỏi nhà.
Ủy ban khu phố hoàn toàn mặc kệ mớ bòng bong nợ nần của gia đình tôi.
Vì công việc, tôi không ở nhà lâu.
Số vàng đó tôi nhất định phải lấy lại.
Bất kể bằng cách nào.
09
Tôi vốn định từ từ tính toán, một tuần sau, mẹ tôi gọi điện thoại , Cao Bảo Nham muốn dẫn về nhà, tôi thân là chị cũng nên về gặp mặt.
“Khi nào con về nhớ chuẩn bị chút quà gặp mặt cho Lily.”
Bà ta xong liền tự ý cúp máy.
Tôi cầm điện thoại mà ngơ ngác không nên lời.
Ai với bà ta là tôi phải về chứ?
Thầy tôi, Đinh Tiễn Hòa cảm nhận sự thay đổi trong cảm của tôi.
Anh hỏi tôi: “Có chuyện gì ?”
Chuyện riêng tư tôi không muốn với thầy, khi thấy sự lo lắng trong đôi mắt đen láy của thầy, tôi như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng kể hết.
“Cho nên gần đây em cứ ủ rũ là vì trong túi hết tiền?”
Tôi cúi đầu, không gì.
Thầy gõ nhẹ lên trán tôi: “Em ngốc thật! Mẹ em đối xử với em như từ nhỏ đến lớn, em còn vội vàng để bà ta lợi dụng nữa sao?”
Tôi ấp úng một hồi, cũng không một câu.
“Được rồi, chuyện này thầy biết rồi, để thầy nghĩ cách.”
Vài ngày sau giờ nghỉ trưa, Đinh Tiễn Hòa đưa tôi lên sân thượng của công ty, đi thẳng vào vấn đề.
“Hiện tại cách tốt nhất và nhanh nhất để em lấy lại tiền là theo ý họ, gả mình đi.”
Vừa mới nằm nghỉ một lát trên bàn, đầu óc tôi lúc này còn hơi mơ màng cho nên khi thầy ra câu đó, tôi như bị sét đánh trúng.
“Đưa tôi về nhà đi”
!!!!
Tôi mở to mắt.
Đầu óc không còn mơ màng nữa, lại hoàn toàn mất khả năng .
Thấy vẻ mặt không thể tin của tôi, Đinh Tiễn Hòa : “Cô ngốc này, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa nhận ra thầy thích em sao?”
“Nhưng thầy…”
Thầy ngắt lời tôi: “Không thích em thì tại sao khi dạy em thầy lại tận tâm tận lực như , vượt xa những gì thầy đối với những người khác trong công ty? Không thích em thì tại sao thầy dự án gì cũng muốn kéo em theo cùng? Bởi vì thầy muốn em nhanh chóng trưởng thành trong thực chiến. Không thích em, thì tại sao…”
Tôi giơ tay che miệng thầy lại.
“Thầy đừng nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Hóa ra những lời đồn đại trong công ty mấy năm trước đều là sự thật.
Chỉ là lúc đó bị vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Tiễn Hòa trấn áp, các đồng nghiệp mới không tiếp tục bàn tán chuyện của chúng tôi.
Có thích thầy không?
Có.
Ai cũng có tâm lý ngưỡng mộ người giỏi, tôi cũng không ngoại lệ.
Mới bước chân vào công sở đã gặp một tiền bối chăm sóc tôi như , tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn, đồng thời cũng chìm đắm trong sự chăm sóc đó.
“Vậy có muốn đưa thầy về nhà gặp cặp cha mẹ cực phẩm của em không?”
Trong lòng tôi thấy không chân thực vẫn gục vào n.g.ự.c thầy, gật đầu.
10
Một ngày trước khi Cao Bảo Nham dẫn về nhà, tôi đưa Đinh Tiễn Hòa về.
Sắc mặt mẹ tôi trông rất tệ khi thấy Đinh Tiễn Hòa, sắc mặt bà ta thay đổi mấy lần.
“Sao con lại có trai rồi?” Giọng điệu của bà ta để lộ ý định thật sự.
Cái gọi là giữ của hồi môn chẳng qua chỉ là một lý do đường hoàng.
Tôi cũng lười tiếp tục giả vờ với bà ta nữa.
“Trước đây mẹ giữ của hồi môn cho tôi, sau này Tiễn Hòa sẽ là chồng tôi, số vàng đó tôi hy vọng có thể tự mình giữ.”
Mẹ tôi nghe xong, im lặng một giây rồi bùng nổ.
Lòng tham hiện rõ trên khuôn mặt bà ta.
“Con con muốn kết hôn với thằng nhóc này? Mẹ tuyệt đối không đồng ý.”
Như nhớ ra điều gì, bà ta thêm một câu: “Trừ khi nó đưa 30… không 50 vạn tiền sính lễ! Nếu không thì đừng hòng cưới con!”
Vẻ mặt tham lam vô đáy đó trông thật ghê tởm và đáng sợ.
Đinh Tiễn Hòa cau mày.
Tôi cảm thấy vô cùng khó xử.
“Mẹ coi tôi là cái gì? Hàng hóa sao?”
Mẹ tôi đứng dậy khỏi ghế, có lẽ do đứng lên quá nhanh nên hơi loạng choạng: “Con còn dám cãi? Nếu không có ba với mẹ thì con có ngày hôm nay sao?”
Tôi lạnh: “Tôi có ngày hôm nay là nhờ vào chính tôi, có liên quan gì đến mẹ? Mẹ đừng tưởng tôi không biết, năm đó thi đại học…”
Nghe những lời này, mẹ tôi như bị kích thích, hai mắt đột nhiên trợn to.
Ngay sau đó, bà ta ngã xuống.
11
Mẹ tôi đưa đến bệnh viện.
Từ phòng cấp cứu chuyển đến khoa huyết học, sau khi trải qua chọc tủy, bà ta chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Trước khi bà ta nhập viện, ba tôi tờ kết quả xét nghiệm thở dài.
“Cao Huệ à, ba là đàn ông không chu đáo, sợ chăm sóc mẹ con không tốt, với lại ba cũng lớn tuổi rồi, không thể vất vả như . Chuyện chăm sóc mẹ con, con xem…”
Em trai tôi dựa vào tường chơi game, thấy ba tôi như , vội vàng bỏ điện thoại xuống: “Con sắp đính hôn với rồi, gần đây có rất nhiều việc phải lo, thật sự không có thời gian đến bệnh viện. Hơn nữa, mẹ bị tức đến hôn mê là do ai thì chắc ai cũng hiểu rõ rồi chứ?”
Tôi lạnh mặt.
Hóa ra tất cả đều tính toán đến tôi.
Tôi không đồng ý.
Bạn thấy sao?