7
“Được rồi, dì có đồng ý hay không thì cũng không liên quan đến tôi nữa, bởi vì hôm nay tôi đến đây vốn là để hủy hôn.”
Cuộc hôn nhân này vốn do ba tôi tự ý sắp đặt, tôi không thể lấy một người đàn ông chưa từng gặp mặt, lại chẳng biết nhân phẩm ra sao.
Lúc này, Lục Thời Dực như thể lửa giận ngút trời, trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Lâm Hạ, ra bao nhiêu chuyện như chỉ để giỡn tôi thôi đúng không? Nếu muốn hủy hôn sao không sớm!”
Tôi không muốn tranh cãi vô nghĩa với ta.
Hủy hôn là chuyện nhỏ, chuyện họ tự ý đốt cháy di vật liệt sĩ mới là chuyện lớn.
Hôm nay, ai sai phải chịu trách nhiệm!
“Dì à! Dì đừng để bị Lâm Hạ lừa! Cô ta tâm cơ thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng là một người phụ nữ đầy mưu mô! Hôm nay chúng ta đều bị ta gài bẫy rồi!”
“Giờ Thời Dực đã có địa vị không tầm thường, lại vừa thăng chức, sau này ở Vân Thành một là một! Một phóng viên tỉnh lẻ như ta, sao xứng với nhà họ Lục chứ?”
Mẹ Lục nghe liền quay sang chằm chằm ta.
“Thanh Thanh à, lại đây.”
Lương Thanh Thanh tưởng mình khen, càng thêm đắc ý, lon ton chạy đến bên cạnh mẹ Lục, ngồi xổm xuống.
“Trước đây sao dì không phát hiện, con lại là một con tinh chuyên chuyện như thế này hả!”
Mẹ Lục bất ngờ túm tóc ta, đập mạnh đầu ta vào mặt bàn đá.
Cú va đập khiến Lương Thanh Thanh choáng váng, trán bật máu.
Cô ta ôm đầu hét toáng lên, Lục Thời Dực vội vàng chạy tới che chở ta dưới thân.
Anh ta quay đầu tôi, ánh mắt lạnh băng, phất tay ra hiệu cho một đội lính xông đến bao vây tôi.
“Tất cả là tại mày, đồ sao chổi! Còn chưa gả vào đã khiến nhà tao loạn thành thế này!”
“Mày cứ chờ đấy, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Tao sẽ cho mày biết, bầu trời Vân Thành này là ai đang chống đỡ!”
Chú Châu quát lớn ngăn cản, Lục Thời Dực chẳng mảy may lay chuyển.
Dù đối phương từng là cấp trên của ta, giờ đây địa vị hai bên đã ngang hàng.
Hai bên giằng co, không ai nhượng bộ.
Đúng lúc căng thẳng, một giọng đầy khí thế vang lên giữa đám đông:
“Để tôi xem xem, cái bầu trời Vân Thành này có dám không che chở cho con Hạ Nghĩa Quốc tôi không!”
Người vừa đến mặc một bộ trường bào màu xám chỉn chu, ăn mặc khiêm tốn bộ râu thì gần như vểnh đến trời.
Không ai khác, chính là ông bố không mấy nghiêm túc của tôi.
Hai bên vốn đang giằng co liền lập tức dừng lại, đồng loạt đứng nghiêm chào ông.
Ba tôi bước nhanh về phía tôi, khi đi ngang qua Lục Thời Dực còn liếc ta một cái đầy hàm ý.
“Thanh niên trẻ, miệng to hơn năng lực, thích chuyện hơn việc, thì chẳng phải là chuyện tốt gì đâu.”
Chỉ một câu ngắn gọn, mà khiến lưng Lục Thời Dực đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ba tôi chắp tay sau lưng đi đến trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén tôi từ trên cao, chỉ chốc lát sau đã đổi sang vẻ mặt nịnh nọt đầy thân thiết.
“Bé con về rồi à? Sao không báo trước cho ba? Ba còn kịp cho người ra đón!”
“Con xem con kìa, toàn thân lấm lem như cái đứa ăn mày, ở biên giới vất vả rồi đúng không, có phải ngủ không ngon, ăn không đủ không…”
Tôi ông bố “con là trên hết” của mình mà đau cả đầu — ngoài kia là người hô phong hoán vũ, về nhà lại khom lưng cúi gối.
“Còn dám hỏi con à! Ai cho ba cái quyền tự ý đính hôn khi chưa có sự đồng ý của con? May mà con kịp quay về, không thì không biết ba định bán con vào hang hùm ổ sói nào nữa!”
Ba tôi trừ, cố gắng giải thích đủ kiểu, sắc mặt tôi lúc này mới dịu lại đôi chút.
Lục Thời Dực loạng choạng bước đến, cúi thấp người, lễ phép lên tiếng:
“Thủ trưởng, Lâm Hạ thật sự là con của ngài sao?”
Ba tôi trừng mắt: “Chứ không lẽ là con của ai?”
Anh ta mặt đỏ như gấc, vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi:
“Nhưng ngài họ Hạ, còn ấy họ Lâm… Sao lại…”
Tôi liếc ta một cái đầy lạnh nhạt, bóng gió:
“Vì mẹ tôi họ Lâm, ba tôi tôn trọng phụ nữ, thương vợ.”
Lục Thời Dực cúi đầu im lặng, một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm:
“Sao lại như … Nếu ngay từ đầu rõ thân phận rồi đính hôn, thì tôi cũng không…”
“Không thì cũng không sao hả!?”
“Chẳng lẽ chỉ có con của Hạ Nghĩa Quốc tôi mới xứng con dâu nhà họ Lục, còn con nhà bình thường thì không đủ tư cách sao?”
Bạn thấy sao?