Vết Nứt – Chương 7

7

Tôi cúi đầu nghịch khăn giấy trên tay, thờ ơ : “Tôi cũng đâu có cầm dây thừng buộc ta lại, cũng không trói ta. Anh ta có thể đi bất cứ đâu ta muốn. Cô không thể giữ ta lại, trách tôi gì?”

“Tống Thanh Như!” Cô ta gần như tức giận đến nhảy dựng lên, cổ họng vốn bén nhọn tăng thêm một tầng số, lên khiến tôi đau đầu: “Người Sâm thích không phải là ! Là tôi!”

Tôi ngẩng đầu liếc ta một cái, nhạo: “Cô cho rằng Kỳ Sâm thật sự thích à? Vậy có biết rất giống tôi không? Nhưng có một điểm không giống, tôi không hạ lưu như , muốn đi cướp trai của người khác.”

“Còn nữa, một người đàn ông tôi không cần, nhặt đi, có gì mà quý báu chứ?”

Nhâm Vũ Giai giậm chân tỏ vẻ khó chịu, vừa mở miệng thì cánh cửa lại bị đập mạnh mở ra. Tôi thoáng qua, là Kỳ Sâm.

Có lẽ là hắn chạy tới đây, thở hồng hộc, lạnh lùng về phía Nhâm Vũ Giai, mở miệng: “Ai cho tới?”

“A Sâm..”

“Trở về.”

“Nhưng mà!”

“Vũ Giai!”

Mặc dù Kỳ Sâm trông có vẻ lạnh lùng, hắn hầu như không bao giờ mất bình tĩnh với bất kỳ ai.

Tiếng gầm của hắn khiến Nhâm Vũ Giai sợ đến mức nước mắt lập tức trào ra, ta miễn cưỡng quay người lại, cứ vài bước lại về phía sau rồi rời khỏi phòng bệnh.

Kỳ Sâm ta đi xa, chậm rãi hít thở, mới đi tới: “Xin lỗi, Thanh Như, không biết ta sẽ đến.”

“Cô ta đi rồi, cũng đi đi.” Tôi bình tĩnh mở miệng.

Hắn chớp chớp hàng mi, cụp mắt xuống để che giấu nỗi buồn trong đó: “Có nhất thiết phải như không? Em có nhất thiết phải những lời tuyệt như không? Em không thể tha thứ cho sao, Thanh Như?”

Tôi không hắn, cũng không chuyện.

Ngọn lửa và khói đen bốc lên bầu trời hiện lên trong giấc mơ của tôi mỗi đêm, cũng như cảm giác áp bức và bất lực khi bị kẹt trong xe. Ngoài ra còn có tiếng nổ chói tai và vô số mảnh vỡ bay về phía tôi.

Trong một tháng này, tôi không có một giấc ngủ ngon. Nhắm mắt lại, chính là tiếng va chạm của của vụ tai nạn xe. Đau đầu hết đợt này đến đợt khác.

Tôi phải tha thứ cho hắn như thế nào đây? Tha thứ cho việc ngoại tinh thần của hắn? Hay là tha thứ vì đã ném tôi ném tôi vào đám cháy mà không thèm

Vì thế tôi thở dài, nằm vào chăn nhắm mắt lại: “Tôi không nữa, Kỳ Sâm.”

Thật lâu sau, tôi mới nghe tiếng hắn di chuyển bước chân, bước ra ngoài, rồi cánh cửa đóng lại.

17

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất một thời gian dài để tiêu hóa điều này. Nhưng không có.

Vào thời khắc sinh tử, Kỳ Sâm không chút do dự mà lựa chọn Nhâm Vũ Giai, điều này cuối cùng khiến tôi hiểu ra. Hắn không còn tôi nữa.

Nói cách khác, trong mắt hắn, Nhâm Vũ Giai quan trọng hơn tôi rất nhiều.

, mặc dù tôi đã dành bảy năm cho hắn, mặc dù tôi đã ở bên hắn trong những thời điểm khó khăn nhất, mặc dù chúng tôi sắp kết hôn, tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa. Cả đời này tôi không nhất thiết phải ở bên Kỳ Sâm.

Mặc dù tôi đã ở bên hắn bảy năm rồi, tôi vẫn còn nhiều bảy năm nữa. Không nhất thiết phải hao phí về mặt cảm.

Tôi bỏ công việc ổn định mà mình không thích và quyết định về sống với mẹ ở quê nhà một thời gian.

Ngày trở về thu dọn hành lý, đúng lúc đụng phải Kỳ Sâm.

Hắn say, người nồng nặc mùi rượu và bước đi loạng choạng.

Lúc mở cửa thấy tôi, còn sửng sốt một chút: “Thanh Như?”

“Thu dọn đồ đạc, lập tức đi ngay.” Tôi nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali, cũng hoàn thành việc đóng gói.

Đêm tối, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ phòng ngủ, cực kỳ giống như cảm chia cắt giữa chúng tôi.

“Thanh Như.” Hắn khẽ gọi tôi, giọng cẩn thận: “Anh không chọn Nhâm Vũ Giai, chỉ cảm thấy ấy rất giống em, rất rõ bản thân, người , người muốn kết hôn, vẫn luôn là em, chỉ là…”

Lời của hắn dừng lại ở đây, không tiếp nữa, đáy mắt bắt đầu khởi bỗng nhiên không biết biểu đạt như thế nào.

Chỉ là gì?

Chỉ là vì ta rất giống tôi, cho nên trong khoảng khắc gặp nguy hiểm, chỉ nhớ rõ ta sao? Chỉ là vì ta rất giống tôi, cho nên liền phản bội tôi, sau đó với tôi xin lỗi sao?

Tôi không gì, kéo vali định đi.

“Thanh Như, thật sự… không còn cách nào cứu vãn sao?” Giọng của hắn run rẩy, không thể kìm tiếng nức nở.

Tôi tắt đèn trong phòng và mọi thứ xung quanh tôi nhanh chóng trở nên tối đen.

Tôi tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn kính, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Như câu trả lời của tôi.

Sau đó đứng dậy, bình tĩnh bước qua hắn, mở cửa rời đi, thậm chí còn không thèm ngoảnh lại .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...