Vết Nứt – Chương 6

6

Tôi giật giật đầu ngón tay, chạm vào mẹ: “Mẹ, con muốn uống nước, mẹ đi lấy cho con, không?”

Mẹ tôi quay đầu Kỳ Sâm, nhận ra điều gì đó, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi: “Được, dù có chuyện gì, mẹ cũng sẽ giúp con.”

Những lời này không biết là cho tôi, hay là cho Kỳ Sâm. Sắc mặt Kỳ Sâm càng trắng bệch.

Sau khi mẹ tôi ra ngoài, phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh lại. Chỉ có dụng cụ bên cạnh phát ra tiếng vang tí tách.

“Thanh Như, nghĩ em không sao…”

Con ngươi tôi run rẩy, quay đầu đi, không trả lời hắn.

“Nhưng Vũ Giai bị trẹo chân, sợ ấy không đi ra , cho nên…”

“Cho nên,” Tôi khẽ ngắt lời hắn, miễn cưỡng phát ra giọng khô khốc khó nghe: “Chúng ta chia tay đi, Kỳ Sâm.”

Sắc mặt Kỳ Sâm khựng lại, không kịp phản ứng.

Thực ra, tôi đáng lẽ phải đề cập đến điều này từ lâu rồi. Nhưng tôi hết lần này tới lần khác muốn giả ngu, tự đặt cho mình những kỳ vọng không cần thiết. Hết lần này tới lần khác tin tưởng người trước mắt này, tin tưởng bảy năm. Thật lố bịch.

Tôi đặt cược tương lai của mình vào người khác. Trách tôi mù quáng.

“Không, không chia tay.” Hắn cứng giọng lắc đầu.

“Em có chỗ nào không thoải mái hay không, đi gọi bác sĩ tới đây.” Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

“Kỳ Sâm.” Tôi nhắm mắt lại gọi hắn: “Đừng dây dưa, rất khó coi.”

Bước chân hắn dừng lại, lúc quay đầu, vành mắt đã đỏ bừng: “Thanh Như, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Xin lỗi thì có ích gì. Từ lúc để Nhâm Vũ Giai thay tôi đưa cơm trưa đến, trái tim của hắn, cũng đã không còn ở trên người tôi.

15

“Đừng chia tay không?” Hắn khàn giọng hỏi.

Tôi vẫn không chuyện.

“Chúng ta phải kết hôn, Thanh Như, chúng ta không thể chia tay.’

“Vậy sau khi xảy ra tai nạn, phản ứng đầu tiên của là gì?” Tôi thản nhiên mở miệng: “Là Nhâm Vũ Giai trẹo chân, hay là vợ chưa cưới của có khả năng sẽ c.h.ế.t trong xe?”

Ngọn lửa từ vụ tai nạn xe hơi này quá lớn và tiếng nổ cũng quá lớn. Đốt cháy trong quá khứ của tôi thành tro bụi.

“… Xin lỗi, Thanh Như, xin lỗi.”

“Kỳ Sâm, đi đi.” Tôi : “Cả đời này, tôi cũng không muốn gặp lại .”

Chỉ nửa phút nữa thôi là tôi đã bỏ mạng trong biển lửa, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t vào ngày đó.

Khoảnh khắc cận kề cái chết, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là không phải là có thể ở bên Kỳ Sâm lâu dài hay không, mà là sau khi tôi chết, mẹ tôi nên gì bây giờ. Họ chỉ có một đứa con. Họ sẽ không chịu nổi.

, tôi không thể để mình rơi vào nguy hiểm một lần nữa.

“Thanh Như, em đã dồng ý lời cầu hôn của , em không thể đổi ý.”

Kỳ Sâm vẫn luôn là người kín đáo, giờ đây nước mắt hắn không ngừng chảy, hắn quỳ xuống bên giường tôi, tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.

Tôi từ từ mở mắt, không hắn, chỉ chằm chằm vào cây cối bên ngoài cửa sổ. Bên tai nghe loáng thoáng tiếng nức nở và câu “Anh xin lỗi” của hắn.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi mẹ tôi mang bình nước về, Kỳ Sâm mới đứng dậy rời đi.

Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của mẹ. Trông mẹ tiều tụy hơn rất nhiều, tóc bạc bên tóc mai cũng nhiều lên, lại với tôi.

Tôi đã không khóc khi suýt c.h.ế.t vì tai nạn xe hơi. Nói chia tay với trai bảy năm cũng không khóc. Nhưng mẹ tôi cứ im lặng với tôi như . Đột nhiên tôi cảm thấy mọi nỗi bất bình trên đời đều đổ dồn lên đầu tôi.

Tôi vừa mới mở miệng, là không ngừng khóc nức nở: “Mẹ, con đau quá…”

Mẹ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt, lau nước mắt cho tôi: “Bảo bối của mẹ chịu ấm ức rồi có phải không, khóc đi, đừng lo lắng, mẹ ở đây.”

16

Tôi nằm viện gần một tháng.

Đầu bị chấn nhẹ, cánh tay bị trầy da, một số vết thương nhỏ trên thân thể. Bác sĩ , đầu bị va chạm có thể để lại di chứng, đau đầu sẽ tương đối thường xuyên, phải tránh thức đêm.

Ngược lại, Kỳ Sâm gần như không bị thương, vết thương nghiêm trọng nhất trên người Nhâm Vũ Giai chỉ bị trẹo chân. Trong vụ tai nạn bất ngờ này, chỉ có tôi là suýt chết.

Kỳ Sâm hầu như ngày nào cũng đến, tôi không muốn gặp hắn nên mẹ tôi đã chặn hắn lại ở ngoài phòng bệnh cho tôi.

Hắn cũng không rời đi, vừa tan ca liền canh giữ ở cửa, cho đến rạng sáng mới trở về.

Tôi không cho mẹ tôi biết lý do chia tay. Nhưng có lẽ mẹ có thể đoán vài phần, vì thế tôi không , mẹ cũng không hỏi.

Mẹ tôi mỗi ngày đúng giờ đến đưa cơm cho tôi.

Cho đến ngày đó, Nhâm Vũ Giai tìm tới cửa.

“Cô không chạy ra khỏi xe, sao lại trách Sâm!” Cô ta nâng cằm, vênh váo tự đắc tôi.

Tôi bình tĩnh thẳng vào ánh mắt của ta: “Tôi và trai chia tay rồi, liên quan gì đến ?”

“Cô!” Đầu lưỡi bị tức đến thắt lại: “Tống Thanh Như, nếu đã chia tay, có thể dứt khoát một chút hay không, đừng bám lấy ấy nữa, có biết hiện tại mỗi ngày ấy đi cũng không có tinh thần, mỗi ngày đều chạy đến chỗ !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...