Vết Nứt – Chương 4

4

Tôi thấy trong nhật ký trò chuyện, ta ôm hộp nước hoa tự sướng, gửi biểu đáng lời cảm ơn.

Kỳ Sâm mím môi: “Đó là quà cho Vũ Giai, khích lệ nhân viên, lúc trợ lý Diệp còn ở đây, em đã dạy .”

“Thật sao?” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn : “Quà của trợ lý Diệp lần nào không phải em mua, lần nào không phải em thúc giục , mới mang đến công ty cho ấy?”

“Kỳ Sâm, nếu em nhớ không lầm thì đây là mùi hương nhân phải không?”

“Thanh Như, không phải như em nghĩ đâu, Vũ Giai muốn loại nước hoa này nên mới đi mua. Anh nghĩ nếu ấy có thứ mình muốn thì cũng không cần em tốn thời gian chọn, thật sự không phải…”

“Kỳ Sâm,” Tôi ngắt lời hắn: “Anh đúng, chuyện kết hôn, quả thật nên tạm gác lại.”

Tôi không đợi hắn trả lời, tắt màn hình điện thoại đặt lại chỗ cũ.

“Thật có lỗi, không sự đồng ý của mà tự tiện xem di của .”

Tôi cầm lấy một cái gối, dừng bước trước khi rời khỏi phòng: “Nhưng Kỳ Sâm, tôi rất thất vọng.”

Tôi vừa định nhấc chân, bị hắn túm lấy cổ tay: “Em ở lại đây, đến phòng sách.”

Hắn không quay đầu tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lại chậm rãi buông ra, cầm máy tính đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Vết nứt giữa chúng tôi dường như bắt đầu từ đây.

10

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Có vẻ như hắn đã thức trắng đêm, khi ra ngoài, vành mắt thâm quầng. Hắn khàn giọng tựa vào cạnh cửa gọi tôi: “Thanh Như, tan chúng ta đi ăn cơm nhé?”

“Không .”

“Thanh Như…”

“Tôi nghĩ chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Hắn tôi chằm chằm, mấp máy miệng, cái gì cũng không ra, cuối cùng đành phải cụp mắt.

Gần trưa, tôi nhận điện thoại của Kỳ Sâm.

“Thanh Như, để quên một tài liệu ở nhà, em có thể mang đến cho không?”

Kỳ Sâm tuyệt đối không có tính cách vứt đồ bừa bãi như , tôi đoán đó không phải mục đích chính của hắn.

Nhưng tôi không thể để sự phỏng đoán gián đoạn công việc của hắn.

Vì thế tôi thở dài, đứng dậy: “Ở đâu?”

Tôi dựa theo lời hắn tìm ra tài liệu, lái xe đến cửa công ty. Sau đó, hắn : “Anh không thoát thân , em đưa lên không?”

Ngay từ lúc tôi đẩy cửa ra, hắn đã ngẩng đầu lên và tôi không chớp mắt.

“Đồ của đây, tôi đi trước.”

Hắn lập tức đứng dậy, túm lấy cổ tay tôi: “Chờ đã, em ăn cơm chưa?”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ngắt ngang lời Kỳ Sâm. Nhâm Vũ Giai bước vào. Trong tay ta còn mang theo túi giữ nhiệt, trông giống như hộp đựng đồ ăn trưa.

Cô ta hơi sững sờ khi thấy tôi, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ xinh đẹp: “Kỳ tổng, đây là cơm trưa hôm nay.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút châm chọc: “Trợ lý đã đưa tới cho , tôi đi trước đây.”

Tôi im lặng định rút tay ra lại bị Kỳ Sâm nắm chặt. Hắn không quay đầu tôi, chỉ với Nhâm Vũ Giai: “Em ăn đi, lát nữa sẽ ăn với người .”

Hắn cắn từ “người ” hơi nặng nề.

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao hắn lại đột nhiên gọi tôi tới giao tài liệu. Hắn đang giải thích cho tôi theo cách khác. Giải thích rằng hắn không có suy nghĩ nào khác đối với Nhâm Vũ Giai.

Hắn nghiêng đầu tôi, tôi dường như thấy một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.

Nụ của Nhâm Vũ Giai cứng lại trong giây lát, rồi lại trở về bình thường, đưa túi giữ nhiệt trong tay: “Nhưng mà, hôm nay em sườn chua ngọt muốn ăn, nếm thử.”

Kỳ Sâm không gì, cũng không nhận, vẻ mặt lạnh nhạt.

Có thể ta cảm thấy hơi khó xử, chậm rãi cúi đầu xuống, khóe mắt ngấn lệ, đặt túi giữ nhiệt lên bàn, để lại một câu: “Em biết rồi, không quấy rầy Kỳ tổng”, rồi ra khỏi phòng việc.

Kỳ Sâm hơi dùng sức nắm tay tôi, trên mặt không hề gợn sóng. Tôi thoáng qua túi giữ nhiệt, có chút mất hứng: “Nếu chúng ta ra ngoài ăn, đổ cái này đi.”

Tuy nhiên, Kỳ Sâm đã nhanh tay ngăn tôi lại.

Tôi ngẩn ra: “Anh muốn ăn sao?”

Hắn mím môi trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu: “Không có, chỉ là không muốn lãng phí thức ăn thôi.”

Sau đó, hắn đặt túi giữ nhiệt sang một bên sô pha. Sau đó nữa. hắn nắm tay tôi suốt chặng đường đến bãi đậu xe, không buông ra.

Tôi tác nhẹ nhàng của hắn khi đặt túi giữ nhiệt xuống. Thật sự chỉ vì không lãng phí thức ăn sao?

11

“Kỳ tổng…” Xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe, đã thấy Nhâm Vũ Giai khập khiễng đi ra, gõ cửa sổ xe Kỳ Sâm.

“Thật ngại quá, Kỳ tổng, lúc em vừa xuống lầu, không cẩn thận đạp hụt, bị trẹo chân, bây giờ lại không bắt xe, có thể tiện đường đưa em đến bệnh viện một chuyến không?”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hình như tôi thấy sau khi hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt Kỳ Sâm có chút đau lòng.

Kỳ Sâm không trực tiếp trả lời Nhâm Vũ Giai mà quay đầu lại tôi.

Tôi vốn định thốt lên không , sau khi thấy ánh mắt Kỳ Sâm, tôi chặn miệng mình lại. Trong đôi mắt đen kia của rõ ràng là đang cầu xin tôi: Hãy đồng ý với Nhâm Vĩ Giai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...