Vết Nứt – Chương 3

3

Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy lạ. Trên ghế lái phụ hầu như đều là đồ của tôi, người trong công ty bọn họ cũng đều biết sự tồn tại của tôi. Trước kia cho dù đã đầy người, Kỳ Sâm cũng không để đồng nghiệp bình thường ngồi lên. Sao lại lệ cho một trợ lý nhỏ chứ.

Tôi quang cảnh mờ ảo vì mưa bên ngoài cửa sổ xe và bắt đầu có chút nghi ngờ.

07

Sau đó hắn lấy cớ bù đắp cho cuộc hẹn ngày lễ nhân, tặng tôi một sợi dây chuyền. Là sợi dây chuyền trước đây tôi rất thích, bởi vì quá đắt nên do dự rất lâu.

Hắn cẩn thận đeo lên cho tôi, tôi bằng đôi mắt sáng ngời, rộ lên: “Quả nhiên rất hợp với em.”

Sau đó hắn bắt đầu tăng ca thường xuyên. Và số lần cái tên Nhâm Vũ Giai xuất hiện trên miệng hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Ví dụ như hắn : “Vũ Giai đưa ra ý kiến sửa chữa, ngay cả người trong phòng kế hoạch cũng phải gật đầu, rõ ràng năng lực tốt như , lại cam nguyện trợ lý.”

Lại ví dụ như hắn : “Gia cảnh của Vũ Giai có vẻ không tốt lắm, là đứa trẻ bị bỏ rơi, sinh ra ở vùng núi, cha không thương mẹ không , lại có thể đi tới hôm nay, thật sự rất lợi .”

Tôi nghe câu này nhiều lần đến nỗi không khỏi có chút khó chịu: “Ngoài Nhâm Vũ Giai ra, không còn chuyện gì khác để sao?”

Kỳ Sâm bị cắt ngang giật mình, nhíu mày: “Có ý gì?”

“Không có ý gì.” Tôi rầu rĩ .

Tôi chỉ cảm thấy một cảm giác khó chịu và chua chát khó giải thích trong lòng, lại không có cách nào để phát tiết.

Hắn chằm chằm tôi thật lâu, sau đó chậm rãi thở dài, ôm tôi vào lòng, nắm tay tôi, nhẹ nhàng bóp: “Anh chỉ cảm thấy, vẻ ngoài của ấy khiến như thấy em của ngày xưa, đầy nhiệt huyết và tin tưởng. Anh nghĩ, nếu như khi đó em cũng có thể gặp một trân trọng em, có phải sẽ không mệt mỏi như hay không.”

Thời gian vừa tốt nghiệp, chúng tôi quả thật trải qua giai đoạn khó khăn. Mấy trăm đồng phải chi tiêu trong hơn nửa tháng, tầng hầm rẻ nhất, dường như bữa nào cũng ăn mì ăn liền.

Phương án của tôi bị cấp trên tôi không vừa mắt, liên tục chèn ép. Để giành một dự án, tôi đã uống rượu trong một bữa tiệc xã giao và đưa mình vào bệnh viện, lại xót tiền nằm viện, sống c.h.ế.t phải về nhà.

Tôi cụp mắt, hỏi: “Kỳ Sâm, còn nhớ lúc cầu hôn đã gì không?”

Anh “ừm” một tiếng: “Mỗi một câu đều nhớ rõ.”

“Anh , em sẽ luôn em.”

Hắn chớp mắt như thể đang đưa ra quyết định gì đó. Hắn : “Sẽ như .”

08

Nhưng cho tới hôm nay, hắn lại chủ gác chuyện kết hôn lại. Chuyện không thích hợp này, thật sự là quá mức rõ ràng.

Tôi mở nhật ký trò chuyện của Kỳ Sâm với Nhâm Vũ Giai. Hắn và ta chuyện trong điện thoại hằng ngày, lại hơi mập mờ.

Nhâm Vũ Giai quả thật còn là một trẻ, thích chơi , thích ăn mặc chụp ảnh.

Trong lúc bọn họ chuyện, Nhâm Vũ Giai sẽ hôm nay thời tiết thật tốt, cũng sẽ gửi tới một bức ảnh chụp màn hình, nhắc nhở hôm nay có lẽ sẽ có mưa, phải nhớ mang ô, phía sau là một icon biểu đáng . Cũng có cuối tuần sau khi ta đi chơi sẽ gửi ảnh tự sướng tinh quái. Tất cả những bức ảnh này tôi chưa từng thấy trên vòng bè của ta.

Cô ta còn phàn nàn với hắn về đồ ăn dở và giới thiệu những bài hát và nhà hàng ngon.

Lúc đầu, Kỳ Sâm không phản ứng nhiều với ta. Chỉ “ừm”, “à” và “ồ” rồi bỏ qua. Nhưng tôi lật xem thì thấy bây giờ Kỳ Sâm sẽ chủ với ta hôm nay trời lạnh, hãy mặc thêm áo. Cũng sẽ chủ chia sẻ âm nhạc trước khi ngủ của mình.

Ánh mắt tôi đập ngay vào một trong những tin nhắn đó: “Nghe nhà hàng Thái Lan này rất ngon! Kỳ tổng, giúp em đi nếm thử không?”

Tôi chợt nhớ tới nhà hàng ngày hôm đó, thân thể cứng đờ.

“Em đang xem điện thoại của à?”

Không biết Kỳ Sâm đã tắm xong từ lúc nào.

Tôi xoay người, lắc lắc cuộc trò chuyện trong di với hắn: “Nhà hàng lần trước, là ta bảo đi à?”

Hắn không giận vì tôi tự tiện xem điện thoại mà không hỏi ý kiến, chỉ gật đầu: “Cô ấy nó ngon nên muốn dẫn em đi nếm thử.”

“Chỉ thôi?”

“Chỉ thôi.”

“Vậy chai nước hoa nữ mua vào lễ nhân đâu?”

Kỳ Sâm ngẩn ra, sắc mặt cứng ngắc.

09

Tôi phát hiện hóa đơn khi đang thu dọn áo khoác của Kỳ Sâm. Tờ giấy nhăn nheo kia bị nhét vào tận cùng bên trong túi, tôi phải mất chút sức mới lấy ra .

Lúc đó tôi còn Kỳ Sâm quá ngốc, ngay cả món quà hắn mua cho tôi cũng bị phát hiện. Nhưng lễ nhân qua đi, ngày kỷ niệm qua đi, tôi cũng không thấy chai nước hoa kia. Thì ra là xuất hiện trên tay Nhâm Vũ Giai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...