Vết Nứt – Chương 2

2

04

Vừa lúc gặp ta vừa từ phòng việc của Kỳ Sâm đi ra. Tôi lịch sự gật đầu: “Xin chào, tôi tìm Kỳ Sâm.”

Có lẽ là lúc tôi ra ngoài vội vàng, chưa kịp ăn mặc đàng hoàng. Cho nên ở trước mặt ta, mái tóc búi cao và bộ vest công sở chỉnh tề, trông đặc biệt quê mùa. Cô ta tôi từ trên xuống dưới với vẻ thù địch: “Cô có phải là… vợ chưa cưới của Kỳ tổng không?”

“Đúng, là tôi.”

Cô ta có vẻ hơi không cam lòng, miễn cưỡng ồ một tiếng, mới tránh khỏi cửa. Lúc ấy Kỳ Sâm đang ký hợp đồng gì đó, ngẩng đầu thấy tôi tới, khẽ nhíu mày: “Sao em lại tới đây?”

“Hôm nay em bị cảm nên xin nghỉ một ngày. Em nghĩ sẽ lười ăn nên em tiện đường mang theo một phần.”

Tôi đặt đồ lên bàn bên cạnh, lại phát hiện hắn không nhúc nhích.

“Có chuyện gì ? Anh không nghỉ trưa sao?”

Hắn ngần ngại muốn lại thôi, dừng một chút, : “Anh ăn rồi.”

“Hả?”

Kỳ Sâm là một người cuồng công việc. Khi công việc bận rộn, về cơ bản bữa trưa sẽ bị bỏ qua, lâu dài sẽ bị đau dạ dày. Vì thế mỗi ngày đúng giờ tôi sẽ đặt cơm trưa cho hắn. Nhờ ai đó mang nó đến bàn việc của hắn.

Nhưng hôm nay tôi vẫn chưa nhắc nhở hắn, cũng không có đặt cơm cho hắn.

Dường như hắn ra nghi hoặc của tôi, giải thích: “Vũ Giai đặt.”

Vũ Giai?

Trợ lý cũ đã đi theo hắn lâu như , hắn chỉ lịch sự gọi là trợ lý Diệp.

Trong lòng tôi không thoải mái, không gì, gật gật đầu, cất hộp cơm đi.

“Còn nữa,” Hắn thêm: “Chuyện cơm trưa sau này, giao cho Vũ Giai đi, em không cần bận rộn.”

Động tác của tôi dừng lại, trầm mặc trong chốc lát, đáp một tiếng “ừm”.

Dường như Kỳ Sâm thấy tôi mất hứng nên hạ giọng : “Tối nay đặt nhà hàng, dẫn em đi nếm thử không?”

Tôi đứng dậy, quay sang hắn : “Biết rồi.”

Hắn có vẻ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, gật đầu và tiếp tục việc. Nhưng trong lòng tôi lại có một nỗi buồn không nên lời.

05

Buổi tối chúng tôi đến một nhà hàng Thái.

Không gian đẹp, món ăn tinh tế và không quá đông người. Hoàn hảo về mọi mặt.

Chỉ là…

Kỳ Sâm ngước mắt, phát hiện tôi vẫn cau mày, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay tôi: “Sao , không thoải mái sao?”

“Kỳ Sâm.”

“Hả?”

“Anh quên là em không thích ăn đồ Thái sao?”

Bàn tay hắn đang nắm lấy tôi đột nhiên cứng đờ.

Tôi rút tay ra, cầm nĩa chọn một miếng thịt chín một nửa: “Hơn nữa, em cũng không ăn đồ sống, ngay cả rau diếp với thịt nướng em cũng không ăn, thịt bò bít tết cũng phải chín hết.”

Tôi quay đầu hắn: “Cho nên tại sao lại dẫn em tới đây?”

Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng: “Xin lỗi, dạo này bận quá nên quên mất.”

“Kỳ Sâm, chưa bao giờ quên bất cứ điều gì về em.”

“Anh nghe nhà hàng này đánh giá không tệ, nên mới đến, không nhớ tới chuyện khác.” Hắn mặt đối với truy vấn của tôi, cũng không giận, một lần nữa nắm tay tôi về lòng bàn tay: “Em không thích, chúng ta không ăn.”

Nói xong, lập tức vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, nhanh chóng tính tiền, sau đó rời đi.

Sau khi về đến nhà, hắn ôm lấy tôi từ sau lưng, cụp mắt xuống: “Thanh Như, thật sự không phải cố ý quên, đừng giận nữa, không?”

Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn giữa ngón tay hắn, đưa tay sờ sờ: “A Sâm.”

“Anh ở đây, em đi.”

Ngữ khí của hắn rõ ràng có chút dâng lên, bởi vì lúc tâm tôi không tệ, sẽ gọi hắn như , hắn cũng rất thích nghe.

Tôi : “Lần sau đừng để xảy ra chuyện như thế này nữa”.

“Được, Thanh Như của chúng ta cái gì cũng .”

Hắn lại ôm tôi chặt hơn một chút.

06

Lễ nhân sắp tới, phương án tôi phụ trách bỗng nhiên xảy ra vấn đề. Tôi buộc phải ở lại thêm giờ. Cuộc hẹn đã lên kế hoạch cũng đành phải gác lại.

Tôi nhắn tin cho Kỳ Sâm không cần chờ, không quá mấy phút, hắn đã trả lời “OK”.

Phương án sửa xong đã gần mười một giờ, trời bắt đầu mưa rất to và gió cửa sổ kêu răng rắc.

Tôi đứng dưới lầu công ty, không gọi xe, còn đang do dự có nên gọi điện thoại cho Kỳ Sâm hay không. Bỗng nhiên nghe thấy một giọng dịu dàng lạnh lùng: “Thanh Như, bên này.”

Tôi quay đầu, kinh ngạc hỏi: “A Sâm, sao lại tới đây?”

Hắn cầm ô đi về phía tôi, trong tay là một bó hoa hồng đang nở rộ.

“Lễ nhân vui vẻ.” Hắn , đưa hoa cho tôi, thuận tay cầm lấy túi xách của tôi, che ô cho tôi: “Lễ nhân không có em, không tính là lễ nhân.”

Tôi vốn nên vui mừng, khi hắn đến gần tôi, ngửi thấy một ít mùi nước hoa cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện. Ban đầu tôi không để ý, ngày nào Kỳ Sâm cũng tiếp với không ít người, có cũng không có gì lạ. Nhưng ở ghế lái phụ, mùi hương giống hệt liên tục xông vào xoang mũi tôi.

“Hôm nay có ai ngồi đây không?”

Kỳ Sâm dừng tay, gật đầu: “Có, Vũ Giai ngồi một lát, buổi chiều ra ngoài họp, ghế sau đã đầy người.”

Lúc hắn giải thích sắc mặt bình tĩnh, cũng không có d.a.o gì.

Tôi chỉ và tỏ ý là tôi đã hiểu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...