Tôi đổ mồ hôi tay, vẫn cố gắng nặn ra nụ .
Cuối cùng, một chị vợ trẻ bế con bị chiếc váy hồng nước thu hút.
“Chị ơi, cái váy này… bán à? Bao nhiêu tiền ?”
“Bán! Tám đồng một chiếc!” Tôi lập tức báo giá.
Đây là giá tôi đã tính kỹ, vải polyester khoảng hơn một đồng một thước, cộng công may, tám đồng là hợp lý.
“Tám đồng à?” Người phụ nữ có chút do dự, “Váy may sẵn ở hợp tác xã còn không đến thế…”
“Chị này,” tôi cầm váy lên, chỉ phần cổ áo, tay áo và eo, “Chị vải xem, dày dặn, không xuyên thấu! Rồi đường may, mũi kim đều tăm tắp! Eo ôm vừa phải, tôn dáng! Váy của hợp tác xã á? Vừa mắc vừa cứng nhắc, sao sánh với cái này? Da chị trắng, mặc màu này nhất định rất nổi bật!”
Tôi liều một phen, bắt chước giọng mấy bán hàng trong hợp tác xã, giới thiệu không ngừng.
Chị ấy bắt đầu dao , còn sờ thử chất vải: “Bớt chút không? Bảy đồng?”
Tôi cắn răng: “Chị à, hôm nay là ngày mở hàng đầu tiên, lấy lộc! Bảy đồng rưỡi, thấp nhất rồi! Tặng thêm chị hai cái khuy vải do tôi tự , có thể thay đổi phối theo ý!”
Người phụ nữ suy nghĩ một lát, rồi đứa con trong lòng đang chằm chằm bộ quần yếm xanh bên cạnh, cuối cùng cũng rút ra bảy đồng rưỡi: “Được, lấy cái màu hồng. Còn bộ yếm cho bé thì sao?”
“Trẻ em rẻ hơn nhiều, ba đồng một bộ! Vải cotton mềm, mặc thoải mái!”
“Lấy luôn một bộ màu xanh kia.”
Mở hàng rồi! Một phát thu mười đồng rưỡi!
Tôi vui tới mức tay run bần bật.
Có đơn đầu tiên, mọi chuyện bắt đầu suôn sẻ hơn.
Người đến hỏi ngày càng nhiều: có người vá gấu quần, có người nhờ sửa áo cũ, cũng có người vừa ý quần áo tôi may sẵn.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, giá hợp lý, lại chuyện khéo.
Đến chiều tan chợ, ba chiếc váy người lớn bán hết sạch!
Quần áo trẻ em cũng bán hai bộ! Khâu vá sửa đồ thu hơn bốn đồng!
Đếm đống tiền lẻ nhàu nhĩ trong tay – tổng cộng hai mươi mốt đồng ba hào!
Trừ chi phí, lãi gần mười đồng! Gần bằng công của một lao khỏe mạnh vài ngày trời!
Trên đường về, tôi đạp xe mà thấy gió cũng ngọt ngào.
Thì ra, dựa vào chính đôi tay mình, thật sự có thể kiếm tiền!
Thật sự nuôi nổi bản thân!
Cái sạp này, tôi sẽ tới cùng!
Những ngày tiếp theo, tôi như lên dây cót.
Ban ngày nghiên cứu mẫu mới, ban đêm tranh thủ may vá.
Ngoài phiên chợ, tôi còn mặt dày đi gõ cửa từng nhà, tìm đến những thôn có nhiều trẻ, chị dâu trẻ, chủ chào hàng.
Mang theo mẫu quần áo, mang theo thành ý của mình.
“Chị ơi, cái mẫu mới này xem? Trên phố người ta đang chuộng lắm đấy!”
“Bác ơi, áo thằng bé bị rách rồi à? Để cháu vá cho! Cam đoan vá xong không ai ra luôn! Giá lại rẻ!”
Tiếng lành đồn xa.
“Cái Vệ Lan ở làng nhà họ Lý ấy à? Ly dị rồi đấy, tay nghề khéo cực! Quần áo ra vừa đẹp vừa bền!”
“Vá đồ cũng khéo, giá lại phải chăng!”
Việc ăn mỗi lúc một khấm khá.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc may các mẫu cầu kỳ hơn, vừa tham khảo sách vừa tự sáng tạo.
Những chiếc váy liền, áo khoác dáng vest tôi ra trở thành độc nhất vô nhị ở chợ thị trấn.
Túi tiền, cũng dần dần căng phồng lên.
Chưa đầy nửa năm, tôi trả hết hai mươi đồng cho bố mẹ, còn mua một chiếc máy may cũ hiệu Bướm!
Có nó, hiệu suất việc tăng lên gấp đôi!
Vị trí của tôi trong nhà mẹ đẻ cũng thay đổi âm thầm.
Chị dâu không còn lời ra tiếng vào, thậm chí còn chủ phụ giúp tôi.
Mấy đứa cháu mặc đồ mới tôi may, chạy khắp làng chơi, thành quảng cáo sống.
Cuộc sống bắt đầu có hy vọng, nỗi buồn trên mặt cũng tan đi, tinh thần tôi tốt hẳn lên.
Ngay khi tôi tưởng mình sắp ổn định rồi, thì đôi cẩu nam nữ ấy… lại như bóng ma không chịu biến mất.
Hôm đó, tôi đang chăm may một lô đồng phục cho giáo viên tiểu học thị trấn.
Cổng sân bị đập thình thình, kèm theo giọng the thé, vừa gắt vừa lộ vẻ than khóc đặc trưng của Vương Kim Phượng:
“Vệ Lan! Vệ Lan, mày ra đây cho tao! Cái đồ vô lương tâm! Giàu rồi là quên nguồn cội à? Ra đây mau!”
Tôi giật thót trong lòng.
Đặt đồ xuống, lau tay rồi bước ra.
Mở cổng, ngoài sân là ba người.
Vương Kim Phượng mặt mày đanh đá, Lý Kiến Quốc thì râu ria xồm xoàm, mặt mũi tiều tụy, và… Lâm Hiểu Nhu với bụng lùm lùm, tay ôm lưng, vẻ mặt vừa tủi thân vừa hớn hở!
Ồ hô! Đội hình đầy đủ gớm!
“Ồ, khách quý đây mà.” Tôi khoanh tay tựa vào khung cửa, lạnh lùng họ, “Ba vị, có việc gì thế? Cái miếu nhỏ nhà tôi e là không chứa nổi mấy tượng lớn như các người đâu.”
Vừa thấy tôi, Vương Kim Phượng lập tức vỗ đùi gào lên:
“Vệ Lan ơi! Mày có phải tim bằng đá không hả? Kiến Quốc là chồng cũ của mày đấy, dù sao cũng từng đầu ấp tay gối mà! Giờ nó sa cơ, mày định đứng à?!”
Bạn thấy sao?