5
Lục Vân Thịnh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt lo lắng của Thẩm Vi.
Anh chau mày, chậm rãi mở miệng:
“Thẩm Vi, tôi sẽ cho năm ngàn ngàn. Đứa con tôi không cần. Sau này đừng tìm tôi, cũng đừng tìm ba mẹ tôi.”
“Còn hôn lễ, hủy!”
Mẹ Lục lập tức phản đối:
“Không ! Con không biết Thẩm Vi là đại tiểu thư nhà họ Thẩm sao? Con cưới nó là phúc phận của con, đâu thể hủy là hủy!”
Ánh mắt Thẩm Vi thoáng hoảng loạn, ta nắm chặt tay áo Lục Vân Thịnh, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt:
“A Thịnh, em biết chỉ chị Sở Lê, em không cầu gì hơn ngoài việc thỉnh thoảng tới thăm con.”
“Em không muốn nó chưa chào đời đã không có bố.”
Lục Vân Thịnh khuôn mặt từng khiến mình thấy mới mẻ của Thẩm Vi, bỗng cảm thấy chán ghét.
“Đã biết tôi chỉ Sở Lê, tại sao hết lần này đến lần khác chen vào giữa bọn tôi?”
“Tại sao lại lừa tôi rằng con bị bệnh?”
Mẹ Lục vội chen vào:
“Là mẹ bảo nó ! Không liên quan gì tới Thẩm Vi cả! Mẹ chỉ muốn bồng thêm một đứa cháu thì có gì sai?”
“Còn con bé Sở Lê kia, đến giờ vẫn chưa sinh cho con đứa con nào, mà con còn coi nó như báu vật…”
“Tao không bao giờ chấp nhận để một đứa mồ côi dâu nhà họ Lục!”
Lục Vân Thịnh cau mày:
“Bao giờ con Sở Lê là trẻ mồ côi?”
Mẹ Lục sang Thẩm Vi, ta đành tiếp lời dối trá:
“Chị Sở Lê chưa bao giờ nhắc đến người thân, em cứ nghĩ là…”
Lục Vân Thịnh chợt nhớ ra, Giang Sở Lê từng ba lần đề cập chuyện ba muốn gặp .
Nhưng mỗi lần đều bị lấy cớ từ chối, chỉ vì Thẩm Vi con trai nhớ bố.
Từng đợt hối hận dâng lên nghẹn cứng trong cổ.
Anh lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Sở Lê sau khi họ giả ly hôn.
Bàn tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Giọng khô khốc bật ra khỏi cổ họng:
“Mẹ, Sở Lê đâu rồi? Con muốn gặp ấy.”
Mẹ Lục ấp úng, mãi không cụ thể.
Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại.
Lục Vân Thịnh nghiến răng:
“Nói!”
Mẹ Lục đành buông thật:
“Mẹ không biết!”
“Bọn mẹ đều đi rồi, ai mà biết con bé ra sao!”
Hai chân Lục Vân Thịnh khuỵu xuống, suýt ngã quỵ, khàn giọng :
“Mẹ… nếu Sở Lê không còn… con trai của mẹ cũng không còn.”
Rồi quay đầu ra lệnh:
“Tất cả đi theo tôi!”
Bỏ lại sau lưng là tiếng mắng mỏ của mẹ Lục và tiếng nức nở yếu ớt của Thẩm Vi.
Hiện trường hôn lễ ngổn ngang hỗn loạn.
Nhân viên đang dọn dẹp.
Vết máu trên mặt đất đã bị xóa sạch.
Trong mắt Lục Vân Thịnh cuộn trào sự điên cuồng.
“Cô vừa nằm ở đây đâu rồi?”
Nhân viên liếc mắt khinh thường:
“Nhiều máu như , người cũng lạnh rồi, tất nhiên là đưa đến nơi cần đến.”
“Cô ấy vì mà chắn đạn, mà bỏ đi rồi chẳng quay lại. Lạnh lùng đến thế là cùng. Giờ mới nhớ đến tìm người? Muộn rồi–”
Lục Vân Thịnh quỳ sụp xuống đất, lắc đầu không tin nổi.
“Không thể nào… Sở Lê sao có thể chết …”
“Tôi là chồng ấy! Tôi chưa ký giấy! Không ai mang ấy đi!”
Đám vệ sĩ theo sau nín thở, có người rụt rè nhắc nhở:
“Tổng Lục, hợp đồng ly hôn giữa ngài và Giang đã có hiệu lực rồi ạ…”
Lục Vân Thịnh chẳng nghe vào tai, giọng khàn đặc, nghẹn đắng:
“Điều tra! Bằng mọi giá phải tìm ra Sở Lê! Còn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Trợ lý cầm bản điều tra đứng chờ bên cạnh, dè dặt không dám lên tiếng.
Đợi đến khi Lục Vân Thịnh đứng dậy, ta mới bước đến, báo cáo:
“Tổng Lục, điều tra rồi ạ.”
Lục Vân Thịnh trừng mắt ta, giọng trống rỗng:
“Nói.”
Mỗi một câu trợ lý ra, sắc mặt Lục Vân Thịnh lại u ám thêm một phần.
“Chính Thẩm là người đã tiết lộ tin tức kết hôn lên mạng ngầm.”
“Chúng tôi còn phát hiện ba năm trước, Thẩm từng mua thuốc cường hóa từ chợ đen.”
“Còn nữa, trong hòm thư dự phòng của ngài, có email do Giang gửi tới, đính kèm video và ảnh chụp màn hình.”
Nghe đến tên Giang Sở Lê, Lục Vân Thịnh giật lấy điện thoại, tự mình kiểm tra.
Trong hòm thư chỉ yên lặng nằm đó một đoạn video quay cảnh và Thẩm Vi ở bệnh viện.
Còn có tin nhắn khiêu khích đêm đó của Thẩm Vi:
【Chị Sở Lê, nghe chị là vũ công chính của đoàn múa, sao ấy lại khen eo em mềm hơn chị?】
Trong một email khác là danh sách đầy đủ những lần gặp Thẩm Vi suốt ba năm qua mà Sở Lê đã điều tra .
Còn có đoạn ghi chép đã từng vì muốn luôn tìm Thẩm Vi, mà đăng ký một dải sóng vệ tinh chuyên dụng: L520.
Giang Sở Lê không để lại cho một dòng nào.
Khó trách ánh mắt lại lạnh lẽo đến .
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?