3
Nói rồi cúi xuống định hôn tôi.
Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc, giúp tránh cái tát mà tôi đang giơ tay định vung.
Là Thẩm Vi.
Cô ta mặt mày tái mét:
“A Thịnh, lần này em nghén nặng quá, có thể nấu giúp em ít nước sấu giống lần trước không?”
Nói xong, ta quay sang tôi, che miệng, như thể vừa lỡ lời điều gì đó.
Lục Vân Thịnh liếc sắc mặt tôi, lúng túng quát:
“Nói gì lung tung! Anh đâu biết nấu!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại,
cũng ngăn luôn gương mặt đẫm nước của Thẩm Vi bên ngoài.
Tôi nằm im, rất nhanh đã “ngủ thiếp” đi.
Lục Vân Thịnh trằn trọc ngồi cạnh một lúc, cuối cùng lặng lẽ mở cửa rời đi.
Ngay sau đó, trang cá nhân của Thẩm Vi cập nhật:
Một bát nước sấu còn bốc khói.
【Có người trách em nghén mà cứ chạy lung tung, em uống liền hai bát.】
【Hứ, ấy sai, nên bị phải xoa lưng cho em.】
Tiếp theo là một tin nhắn riêng:
【Chị Sở Lê, nghe chị từng là vũ công chính của đoàn múa.
Vậy sao ấy lại khen eo em mềm hơn chị?】
Tôi chụp màn hình, tắt điện thoại.
Còn nhớ ba năm trước, nghe tin Lục Vân Thịnh rơi xuống hồ băng trong lúc nhiệm vụ.
Tôi quên mất mình đang mang thai, lập tức lao xuống cứu.
Ba tiếng mò tìm dưới nước, khi kéo lên, đứa bé không còn nữa.
Hôm sau, Lục Vân Thịnh trở về, ôm tôi khóc như vỡ vụn.
Nước mắt lấp đầy ăn năn và đau lòng:
“Sở Lê, cả đời không có con cũng không sao.”
Cho đến vài ngày trước, khi có kết quả điều tra, tôi mới biết–
Lần đó đâu có đi nhiệm vụ.
Anh đang chăm sóc Thẩm Vi bị nghén nặng.
Tôi có sinh hay không, chẳng hề bận tâm.
Vì vốn dĩ… đã có con rồi.
Tôi tự nhạo chính mình–đúng là con ngốc.
Vì một kẻ lừa đảo mà rơi nước mắt, càng ngu hơn.
Trong cơn mơ hồ thiếp đi, tôi cảm nhận có ai đó đang lau nước mắt giúp mình.
Khi tỉnh lại, Lục Vân Thịnh đang đứng bên giường… mặc lễ phục cưới.
“Sở Lê, em giúp thắt cà vạt không?” Giọng dịu dàng lười biếng, mang theo chút thân mật quen thuộc.
Khiến tôi gần như tưởng mình đã quay về những ngày đầu.
Nhưng khi thấy sợi dây buộc tóc không phải của tôi trên tay , tôi lập tức tỉnh táo lại.
Ngay lúc tôi định từ chối, điện thoại reo lên.
Giọng Thẩm Vi trong máy ngọt như mật:
“A Thịnh, qua giúp em kéo dây khóa váy không?”
Lục Vân Thịnh ngập ngừng một giây, rồi gật đầu nhẹ:
“Đợi .”
Sau đó cầm lấy chiếc cà vạt lụa, quay lưng bước đi, không ngoảnh lại.
Tôi thay bộ váy mình từng mặc trong lần đầu gặp Lục Vân Thịnh.
Đặt lá bùa bình an chúng tôi cùng xin lên ngực áo.
Lặng lẽ bế Thẩm Vi lên xe hoa.
Tà váy cưới dài chấm đất, không dính một chút bụi nào.
Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tôi.
Vội vàng bước tới.
Trên người vẫn phảng phất mùi lan tiểu tô từ thân thể Thẩm Vi.
Anh đưa hộp nhẫn cho tôi:
“Sở Lê, lát nữa lúc trao nhẫn, em đưa lên giúp bọn .”
Tôi chằm chằm vào , không nhận.
Anh nhét vào tay tôi, cau có:
“Sở Lê, đến nước này rồi, đừng chuyện nữa.”
Tôi né tránh bàn tay định xoa đầu mình, ngượng ngùng rút tay về:
“Tối nay về với em.”
Tôi không đáp.
Ngẩng đầu quanh sân cưới.
Không biết người kia sẽ xuất hiện ở đâu.
Rất nhanh, hôn lễ bắt đầu.
Sân khấu ngoài trời, hoa tươi trải khắp đường.
Khách mời rải rác từng nhóm.
Người nhà Lục Vân Thịnh ngồi trên dãy ghế dài.
Đứa trẻ mẹ Lục bế trong lòng.
Cả gia đình rạng rỡ hạnh phúc.
Chỉ có tôi, ngốc nghếch đứng chờ lời hứa ba năm sau sẽ rút khỏi lính đánh của .
Đến phần trao nhẫn.
Lục Vân Thịnh và Thẩm Vi nhau đắm đuối.
Không thèm liếc tôi một cái, dù tôi đứng ngay bên cạnh.
Khi không khí hôn lễ lên đến cao trào, đứa trẻ trong tay mẹ Lục bất ngờ khóc ré lên.
Trong lúc hỗn loạn, Lục Vân Thịnh vội chạy xuống sân khấu kiểm tra đứa bé.
Đoàng–
Tiếng súng nổ vang.
Khách mời hoảng loạn hét.
Thẩm Vi ôm bụng hét lớn trong đau đớn.
Lục Vân Thịnh vội quay lại, bế Thẩm Vi lên.
Anh ngẩng đầu tôi, ánh mắt tránh né:
“Sở Lê, Thẩm Vi đang mang thai, em mau tìm chỗ trốn, …”
Chưa kịp hết, một viên đạn lao tới, xuyên thẳng vào ngực tôi.
Tôi bị mẹ Lục đẩy lên lá chắn cho Lục Vân Thịnh.
“Để vệ sĩ chắn đạn! Con mau ôm con dâu chạy đi!”
Lục Vân Thịnh hoảng loạn tôi, giọng run rẩy:
“Sở Lê, đợi , đi gọi xe cấp cứu!”
Tôi ngã xuống đất, máu giả trào ra từ vết thương ở ngực.
Dù chỉ là máu diễn, khi không chút do dự bế Thẩm Vi rời đi,
Bạn thấy sao?