2
Đến khi bác sĩ thai nhi bình thường, mới thở phào.
Anh lấy chiếc vòng ngọc đã giật khỏi tay tôi, đeo lên tay ta.
Thẩm Vi để mặc đeo, miệng lại từ chối,
“Đây là của phu nhân nhà họ Lục, em sao có thể nhận?”
Lục Vân Thịnh hôn lên trán ta, dịu dàng :
“Em lúc nào cũng hiểu chuyện như . Anh đã tặng, thì em cứ đeo đi.
Dù sao trong mắt ba mẹ , em đã là phu nhân nhà họ Lục từ lâu rồi.”
Thẩm Vi lắc đầu:
“Em biết, chỉ có chị Sở Lê. Trong lòng , chỉ chị ấy mới là vợ.”
Lục Vân Thịnh ta, giọng dịu dàng như gió xuân tan tuyết:
“Chỉ trừ , còn lại có thể cho em tất cả.”
Rồi vội vàng hôn lên môi ta.
Cuối video, Thẩm Vi khiêu khích thẳng vào ống kính,
tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Lục Vân Thịnh.
Tôi đưa tay ôm lấy ngực, gió lạnh như muốn thổi xuyên tận xương tủy.
Tôi loạng choạng đi vào thư phòng.
Kiên quyết ký tên vào đơn ly hôn.
Nơi chúng tôi đăng ký kết hôn không cần thời gian hòa giải.
Tôi âm thầm nhắc nhở bản thân:
Còn ba ngày nữa.
Ba ngày nữa, tôi sẽ không vì Lục Vân Thịnh mà rơi thêm giọt nước mắt nào.
Ngày hôm sau, Lục Vân Thịnh gọi điện đến.
Giọng cố ý hạ thấp:
“Sở Lê, chuyện hôm qua để em chịu ấm ức rồi.
Em cũng biết mà, ba mẹ chỉ mong sớm có cháu.”
“Giờ em không sinh , sau này sống với nhau,
để Thẩm Vi và con ở bên họ, tránh để họ phiền lòng với em.”
Tôi bật khinh bỉ:
“Lục tiên sinh, không cần phải giải thích.
Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Anh nghẹn lời, giọng sốt ruột:
“Sở Lê, em giận rồi à? Anh đã rồi mà,
đợi con sinh ra, chúng ta sẽ tái hôn…”
“Em đợi , về ngay.”
Tôi chẳng buồn nghe nữa, dứt khoát cúp máy.
Tôi lục lại những kỷ vật cũ.
Khi thấy chiếc áo sơ mi dính máu, tôi khựng lại.
Tôi và Lục Vân Thịnh quen nhau cách đây năm năm.
Lúc đó, tôi bị một kẻ xấu kéo vào hẻm tối,
một người đàn ông đã cứu tôi, thậm chí còn vì tôi mà trúng dao.
Trong bóng tối, tôi không kịp rõ mặt .
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, thứ đầu tiên tôi thấy là chiếc áo đẫm máu, và Lục Vân Thịnh ngồi bên giường.
Từ biết ơn đến rung .
Tôi đã cùng đi qua năm năm.
Vì thân phận đặc thù của , nên chúng tôi kết hôn trong bí mật.
Anh là để bảo vệ tôi.
Tôi từng xem đó là một sự cưng chiều đầy riêng tư.
Giờ nghĩ lại, thật nực .
Tôi tỉnh táo lại, gom tất cả – cả chiếc áo dính máu –
ném hết vào thùng rác.
Không ngờ, Lục Vân Thịnh thật sự quay về.
Người về cùng ta, là Thẩm Vi.
Lục Vân Thịnh cẩn thận đỡ ta xuống xe.
Thẩm Vi thấy tôi, liền ngẩng cao chiếc cổ đầy vết hôn, mỉm :
“Chị Sở Lê, ngày mai là hôn lễ của em và A Thịnh, chị có thể phù dâu cho em không?”
Tôi sững người, chẳng hiểu chuyện gì.
Lục Vân Thịnh lúng túng giải thích:
“Sở Lê, là ba mẹ bắt phải cưới Thẩm Vi, tất cả là vì đứa nhỏ…”
Tôi khẩy:
“Đám cưới của hai người, mà lại để vợ cũ phù dâu, không thấy kỳ sao?”
Khóe mắt Thẩm Vi đỏ hoe:
“Chị Sở Lê, chị biết mà, A Thịnh chỉ mình chị… chị đừng mỉa mai như , khiến ấy đau lòng…”
Lục Vân Thịnh bước lên, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan, trong bụng còn có con mà, đừng khóc nữa.”
Rồi ngẩng đầu tôi, ánh mắt mang theo bất lực:
“Sở Lê, hôn lễ chỉ là hình thức. Dù người ngoài nghĩ gì, trong lòng chỉ có mình em.”
Tôi lạnh lùng .
Hôm qua còn van xin tôi đồng ý để họ thụ tinh ống nghiệm,
hôm nay đã dẫn Thẩm Vi – người đang mang thai – về nhà.
Miệng tôi, lại kết hôn, sinh con với một người phụ nữ khác.
Rốt cuộc là tôi ngu ngốc, hay đang tự lừa mình dối người?
Thấy tôi xoay người bước đi, Lục Vân Thịnh bắt đầu bực tức, cau mày:
“Sở Lê, Thẩm Vi đã biết điều như , em còn chưa hài lòng sao?”
“Em muốn chúng tôi phải gì mới lòng em?”
Tôi nhắm mắt lại:
“Được, ngày mai tôi đi.”
Rồi sẽ rời khỏi mãi mãi.
Buổi tối sau khi tắm xong, Lục Vân Thịnh xuất hiện trước mặt tôi.
Ánh mắt vẫn mang theo hơi ấm quen thuộc.
Anh định ôm tôi từ phía sau, tôi né sang bên.
Anh không bỏ cuộc, khẽ , hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.
Từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhung.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh.
Anh khàn giọng :
“Sở Lê, đợi đứa trẻ ra đời, sau khi tái hôn, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé.”
“Thẩm Vi và đứa bé chỉ là để đối phó với ba mẹ .”
“Cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Bạn thấy sao?