Vết Cào Trên Lưng [...] – Chương 10

10.

Cuối cùng, ánh mắt ta bỗng hiện lên tia hung ác, :

“Nếu tôi không thể nữ chính, thì cũng đừng mong yên thân!”

Vừa , ta vừa rút từ trong người ra một con dao.

Tôi lặng lẽ siết chặt chiếc đèn bàn ở đầu giường.

Nhưng còn chưa đợi Từ Bối Bối lao tới, ta đã bị đám vệ sĩ cửa xông vào khống chế.

Hóa ra trong phòng có lắp camera giám sát, và Phí Hạc Thăng vẫn luôn theo dõi mọi thứ.

Tội danh xâm nhập trái phép và mưu sát đủ để khiến Từ Bối Bối bị truy tố hình sự.

Thế , điều kỳ lạ là, vào ngày thứ hai sau khi bị giam giữ, ta biến mất.

Dưới hệ thống giám sát, ta bỗng dưng biến mất không dấu vết.

Tôi hỏi Phí Hạc Thăng, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Từ nay em không cần lo lắng nữa.”

Tôi gật đầu, không hỏi thêm gì.

Chuyển sự ý sang sợi xích nơi cổ chân, tôi khẽ kéo và hỏi:

“Khi nào thả tôi ra?”

Phí Hạc Thăng tôi bằng ánh mắt mê luyến, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi một cách si .

“Đây chẳng phải là điều mà Tuệ Tuệ mong muốn sao?”

Tôi hơi ngạc nhiên , vừa định mở miệng thì Phí Hạc Thăng đã cúi xuống hôn tôi.

Một lúc lâu sau, khi đôi môi tách ra, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng bên tai tôi:

“Tuệ Tuệ không thích cưỡi ngựa lớn sao? Để ngựa lớn cho em, không?”

Tôi lập tức nhớ đến chuyện xảy ra vào đêm Trung thu năm đó, mặt đỏ bừng.

“Phí Hạc Thăng! Anh thật hèn hạ!”

“Hừ.”

Bên ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh.

Bên trong căn phòng, hai trái tim quấn quýt si mê.

Tôi vui vì sống, vì khoảnh khắc này là độc nhất vô nhị.

Hãy để chúng ta là tù nhân của nhau, cũng là liều thuốc của nhau.

Mãi mãi đắm chìm.

Phiên ngoại – Phí Hạc Thăng

Thực ra, Tuệ Tuệ không biết, lý do tôi từng nhẫn nhịn Từ Bối Bối là vì tôi đã từng g.i.ế.c ta một lần.

Đó là vào lần ta cố thuyết phục tôi rời khỏi biệt thự nhà họ Cốc.

Ngoài những chuyện liên quan đến Tuệ Tuệ, tôi luôn rất bình tĩnh.

Nhưng hôm đó, tôi cảm thấy có một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục tôi g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Bối Bối.

Thế là tôi theo.

Cả quá trình diễn ra suôn sẻ một cách khó tin, như thể ông trời cũng đang giúp tôi.

Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng tôi đã xử lý mọi thứ hoàn hảo, mà ngày hôm sau, Từ Bối Bối lại xuất hiện trong lớp học, không chút tổn thương nào.

Cô ta thậm chí không nhớ rằng tôi đã từng g.i.ế.c ta.

Tôi nghĩ trên người Từ Bối Bối chắc hẳn có một bí mật gì đó, nên tôi không dám hành bừa bãi thêm lần nữa.

Tuệ Tuệ vì thế mà hiểu lầm tôi, tôi không thể để ấy biết rằng tôi đã g.i.ế.c người.

Không thể.

Thế , dường như Tuệ Tuệ lại có xu hướng muốn rời xa tôi, điều đó khiến tôi hoảng sợ.

Sự xuất hiện của Trần Miễn sau đó hoàn toàn vỡ sự cân bằng trong tôi.

, khi biết cậu ta chỉ là một người bình thường Từ Bối Bối , tôi đã không chút do dự mà ra tay.

Nếu họ dám tính toán tôi và Tuệ Tuệ, thì phải chuẩn bị sẵn sàng để chịu hậu quả.

Nhưng tôi không ngờ rằng cảnh tượng đó lại bị Tuệ Tuệ thấy.

Cô ấy nghĩ rằng tôi không phát hiện, mùi hương ở góc hẻm đã cho tôi biết ấy từng ở đó.

Thậm chí, tôi có thể xác định loại nước hoa ấy đã xịt khi ra ngoài ngày hôm đó.

Tôi không chắc rằng khi thấy một tôi như , Tuệ Tuệ sẽ có thái độ ra sao.

Vì thế, tôi đặc biệt món bít tết cho ấy.

Không ngờ, ấy lại chủ ôm lấy tôi.

Điều đó có phải có nghĩa là, Tuệ Tuệ đã chấp nhận tôi, rằng ấy sẽ không rời xa tôi?

Trong lòng tôi có một niềm vui thầm kín.

Thế , rất nhanh sau đó, tôi nhận ra rằng Tuệ Tuệ bắt đầu vô thức né tránh sự chạm vào của tôi.

Sao ấy có thể đối xử với tôi như thế?

Tuệ Tuệ, nếu em như , tôi sẽ không kìm mà muốn nhốt em lại.

Tôi cố gắng kiềm chế, với bản thân rằng thời cơ vẫn chưa tới.

Rất nhanh, trung thu đến. Bố mẹ nhà họ Cốc, như thường lệ, không về.

Tôi ở bên Tuệ Tuệ, cùng ấy ngắm pháo hoa.

Không ngờ, ấy lại uống say.

Cô ấy lao vào lòng tôi, đôi mắt mơ màng tôi.

“Phí Hạc Thăng, tôi muốn cưỡi ngựa lớn. Anh cúi xuống cho tôi cưỡi một lát không?”

Yết hầu tôi khẽ chuyển , ánh mắt tối lại.

“Tuệ Tuệ, muốn cưỡi tôi?”

“Ừ!”

Sau khi bế Tuệ Tuệ về phòng, tôi không gì thêm.

Bây giờ chưa phải lúc.

Nhưng…

Tôi những ngón tay trắng nõn của ấy, cuối cùng không kìm mà nắm lấy.

Sau đó, khi tôi gương mặt ấy, nhận ra hàng mi ấy khẽ rung.

Tỉnh rồi sao?

Chắc là tỉnh rồi.

Vậy mà, ngay cả dũng khí để đối mặt với con người đầy nhơ bẩn như tôi, ấy cũng không có sao?

Rời khỏi phòng Tuệ Tuệ, tôi tiện tay ném chiếc điện thoại của ấy vào bồn nước, rồi lấy ra chiếc điện thoại mới mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...