QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Tôi nghiến răng: “Bà diễn hay thật, cả nhà tôi bị bà xoay như chong chóng!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang — là bố tôi, giọng run rẩy hét lên:
“Tiểu Mai! Bé Na mất tích rồi… không thấy đâu cả!”
Tôi cùng bố mẹ thức trắng một ngày một đêm ở đồn cảnh sát, mắt không rời màn hình giám sát, tận mắt thấy Bé Na bị một người đàn ông bịt mặt bế đi.
Tôi gần như ngừng thở.
Mẹ tôi ngực khóc lóc:
“Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ đáng lẽ nên đến đón con bé sớm hơn… là mẹ đáng chết, mẹ đáng chết mà…”
Một cảnh sát trẻ lật sổ ghi chép hỏi:
“Dạo gần đây nhà các vị có thù chuốc oán với ai không? Khả năng cao đây là vụ trả thù.”
Tôi và bố cùng lắc đầu:
“Tập đoàn nhà tôi ăn luôn lấy hòa quý, chưa từng đắc tội ai.”
Cảnh sát vỗ bàn:
“Vậy đây chính là vụ bắt cóc trẻ em có chủ đích!”
Bắt cóc…
Tôi lạnh toát cả người.
Người đó chỉ có thể là… hắn…
Hoàng Anh Kiệt bắt cóc chính con ruột của mình… hắn định gì? Trả thù tôi sao?
Tôi phát điên túm lấy mẹ chồng:
“Bà cho tôi biết Hoàng Anh Kiệt ở đâu? Hắn đưa con tôi đi đâu rồi?!”
“Tôi… tôi cũng không biết… mấy hôm nay Tiểu Kiệt không về nhà…”
Bà ta bị gương mặt hung dữ của tôi dọa đến cà lăm.
Cả người tôi như sụp đổ, trong đầu toàn là những viễn cảnh tồi tệ nhất.
Tôi run rẩy gọi cho Hoàng Anh Kiệt hơn chục cuộc.
Không liên lạc .
Tôi nghiến răng gửi tin nhắn cho hắn:
“Tập đoàn đã tìm ba người hiến tủy, đều hoàn toàn phù hợp. Chỉ cần trả Bé Na về, tôi lập tức cho mẹ phẫu thuật.”
“Đừng ép tôi.”
Một ngày một đêm sau, tin nhắn cuối cùng cũng hồi âm.
Hắn :
“Được.”
Hoàng Anh Kiệt con đang im lặng chơi xếp hình, khóe miệng nhếch lên một nụ khổ.
Lúc bị bán đi, có lẽ chỉ cao hơn Bé Na một chút.
Từ nhỏ gầy yếu, bị buôn qua tay người này người nọ, đói ăn khát uống là chuyện thường, lớn mỗi cái xác, thịt chẳng có bao nhiêu, da bọc xương cũng không ngoa.
Nhưng Bé Na thì khác.
Mai Mai nuôi con rất tốt, trắng trẻo bụ bẫm, ngay cả móng tay cũng tròn trịa đầy đặn.
Khi mang thai, ngày ngày ôm sách dinh dưỡng, sợ con thua kém ai, không ngừng thay đổi món ăn bắt nấu cơm bầu, cơm cữ cho mình.
Mai Mai xem con như sinh mệnh.
Cũng phải thôi, trên đời có người mẹ nào không con chứ?
Anh nhất định phải khiến Mai Mai nếm trải cảm giác mất đi người thân nhất — giống như năm xưa mẹ mất đi .
Lúc bị thất lạc, mẹ chắc chắn cũng đau lòng như bây giờ.
Anh không thể trơ mắt mẹ mất mạng.
Cái cảm giác từng có rồi lại mất, không thể trải qua thêm lần nào nữa.
Dù người mẹ này không giống như trong tưởng tượng, bà không hiền hậu, chẳng dịu dàng, thậm chí thực dụng và vụ lợi, bà vẫn là người mẹ mà từng mơ ước.
“Bố ơi… bố ơi, Bé Na nhớ mẹ, nhớ ông bà ngoại… Bao giờ mình về nhà ?”
Hoàng Anh Kiệt xoa đầu con :
“Vài hôm nữa nhé, Bé Na chờ thêm chút nữa không?”
“Nhưng… mẹ sẽ lo lắm đó…”
Hoàng Anh Kiệt gật đầu.
Lo lắng ư? Tốt.
Cô ấy phải lo, phải nếm trải cảm giác thức trắng từng đêm như từng trải.
Anh và Mai Mai từng thật lòng nhau, Bé Na là kết tinh của họ.
Nhưng tiếc là trên đời chẳng có thứ gọi là “đồng cảm thực sự”.
Mai Mai không thể hiểu vì sao nhất định phải có con trai, vì sao phải hiếu thuận với người mẹ tìm lại sau bao năm.
Anh cũng muốn Mai Mai trải nghiệm con đường tìm con điên cuồng đó.
Hoàng Anh Kiệt hôn lên trán con , mua một tấm vé tàu đêm đi về phía nam.
“Bố đưa con đi đến một nơi nhé.”
“Bố ơi…” Bé Na thút thít, “Có phải chúng ta không cần mẹ nữa không?”
Cả người chấn .
Không cần mẹ? Không.
Anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi Mai Mai.
Anh chỉ… chỉ muốn ấy nếm trải cảm giác mất mát, muốn hiểu nỗi đau của .
Cả nhà đáp chuyến bay đêm đến Giang Thành.
Địa chỉ là do Hoàng Anh Kiệt tự đưa.
Vừa xuống máy bay, tôi lập tức liên hệ với cảnh sát địa phương.
Cảnh sát bao vây một nhà máy bỏ hoang.
Tôi là người duy nhất đi vào.
Bạn thấy sao?