3
Bà ta xin đăng ký hộ khẩu giúp con bé, lại lén lút điền họ Ngưu của mình vào phần họ đứa nhỏ.
Bị tôi phát hiện còn giả vờ khóc lóc ở nhà không có cảm giác an toàn, muốn cháu mang họ bà.
Giờ Bé Na vẫn còn cái tên từng dùng cũ mèm đến thảm đó.
Ra ngoài tản bộ tiện tay nhặt về một bé lạ, là “hợp mắt”, ép nhận con nuôi, bị tôi ngăn lại thì vẫn cố giữ người ta ở lại bảo mẫu, ngày ngày kéo ta ra để đấu đá với tôi.
Tiêu tiền như rác, so bì vàng vòng nhà cửa với mấy bà già trong khu thì thôi tôi còn nhịn, tiền bạc tôi không tiếc.
Nhưng lần này bà ta dám đụng tới giới hạn của con tôi, tôi tuyệt đối không nhượng bộ.
Hoàng Anh Kiệt biết mình đuối lý, ôm đầu, gần như quỳ xuống khóc:
“Bà ấy sống không còn bao lâu nữa đâu… Bác sĩ là bệnh bạch cầu cấp dòng tủy, rất khó tìm người hợp… Mà kết quả xét nghiệm của Bé Na lại không thành công…”
“Anh bị bắt cóc khi còn ba tuổi, em cũng là mẹ rồi, em xem… bao nhiêu năm nay bà ấy đã phải sống thế nào mà gắng gượng qua …”
“Mai Mai, lại sắp mất mẹ lần nữa rồi…”
Hoàng Anh Kiệt, một người đàn ông to lớn như , lại khóc mũi dãi tèm lem trước mặt tôi.
Một lúc sau, tôi cúi đầu xoa nhẹ mái tóc ta.
Mới ba mươi tuổi mà tóc đã có sợi bạc.
Tôi trở về nhà, phát hiện mẹ chồng đang sốt cao do bệnh bạch cầu, nằm liệt trên ghế sofa, hốc mắt hóp lại rõ rệt, đúng là bệnh đã nặng rồi.
Tôi chủ đặt một loạt thực phẩm bổ trên mạng, mua không ít thịt bò, thịt cừu, bào ngư, hải sâm…
Tôi còn nhờ bác sĩ kê vài toa thuốc bổ, bảo Tiểu Bình nấu theo đơn đó cho bà ăn.
Gọi vài tiếng mà không thấy tĩnh gì, mặt tôi lạnh xuống.
Lúc này Tiểu Bình mới uể oải chui ra khỏi giường, bĩu môi: “Chị nhiều chuyện quá nhỉ, tưởng mình là bà chủ thật chắc…”
“Cô vừa cái gì?”
Nực , tôi không phải bà chủ nhà này thì ai là?
Tiểu Bình không nguyện lắm giải thích: “Chị là người ngoài, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với chồng với mẹ chồng, không biết xấu hổ à?”
“Choang!” Tôi đặt con dao xuống bàn, “Cô bị sa thải. Trước tối nay, thu dọn đồ đạc biến khỏi đây!”
Cho biết ai mới là chủ cái nhà này!
Tiểu Bình bị tiếng giật mình rụt cổ lại, vẫn cứng miệng: “Nhà này Anh Kiệt ấy mới là người quyết định! Chị mới là người ngoài đấy, ai nên đi là chị, không phải tôi…”
Anh Kiệt? Anh Kiệt cái đầu ấy ấy!
Tôi không biết hai người gọi nhau thân mật đến từ bao giờ? Tôi mới vắng nhà hơn nửa tháng, mà đến cả người giúp việc cũng dám chỉ tay năm ngón với tôi sao?
Tôi lạnh mặt :
“Cô không chỉ bị sa thải, mà cả bộ ấm trà cổ vỡ, váy cao cấp giặt hỏng, cây cảnh đắt tiền tưới chết — tất cả tôi sẽ tính theo giá thị trường. Hóa đơn sẽ gửi sau, không trả nổi thì gặp nhau ở tòa!”
Rốt cuộc mẹ chồng tôi nhặt đâu về cái thứ này ?
Bảo là vừa gặp đã thấy hợp mắt, ban đầu nhận con nuôi, sau đó lại sắp xếp vào giúp việc, không khác gì nuôi một tiểu thư trong nhà!
Lười chảy thây, thức ăn tôi cất công riêng cho con thì bị ta ăn sạch không chừa một miếng, lại còn tay chân không sạch sẽ, bao nhiêu lần lén lấy đồ trang sức của tôi ra ngoài trưng diện, tưởng tôi không biết chắc?
Tiểu Bình bị bảo vệ lôi ra ngoài dứt khoát.
Mẹ chồng trơ mắt , muốn cản lực bất tòng tâm.
Chưa mấy hôm, bà ta lại bắt đầu giở trò.
“Không thấy mặt cháu đích tôn thì kiếp này tôi chẳng thể nhắm mắt! Sau này xuống âm phủ biết ăn với liệt tổ liệt tông nhà họ Phùng sao đây…”
“Chị bên cạnh tôi mách cho cách bí truyền, máu cuống rốn đấy! Không cần tủy, chỉ cần máu cuống rốn cũng có thể cứu người … Con à, vì mẹ, sinh cho mẹ một thằng cháu đi…”
“Tiểu Kiệt à… mẹ sống hay không là trông vào con đấy.”
Quả nhiên, Hoàng Anh Kiệt bắt đầu bàn với tôi chuyện sinh đứa thứ hai.
Tôi từng nghĩ mình đã chọn người đàn ông trọng trọng nghĩa, không ngờ lại rước về một tên bám váy mẹ không hơn không kém!
Bạn thấy sao?