Vén Sương Mờ, Thấy [...] – Chương 12

Phần 12

Ta đẩy cửa điện, hai người bên trong đều kinh ngạc ta.

Ta đặt tô canh trước mặt Lý Thốc: “Uống khi còn nóng đi.”

Trần Việt khéo léo lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Lý Thốc chằm chằm vào ta không chớp mắt, đáy mắt là niềm vui không giấu nổi: “Uyển Nhi, nàng không giận ta nữa chứ?”

“Không phải ngài đang giận ta sao?”

Hắn kéo ta ngồi lên đùi mình, lấy lại nụ thuần khiết ngày xưa: “Làm sao có chuyện đó, ta sẽ không bao giờ giận Uyển Nhi.”

Ta nhớ ra bảo hắn mau uống canh, hắn càng ôm ta chặt hơn, cả gương mặt vùi vào cổ ta.

Có lẽ vì men rượu, một lúc sau ta mới biết hắn muốn gì, giọng khàn đặc : “Uyển Nhi, là nàng trêu chọc ta trước đó—”

Ta thở gấp nhảy khỏi vòng tay hắn.

Hắn cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi: “Uyển Nhi, xin lỗi, ta sẽ không nữa.”

Hắn tưởng ta lại giận rồi.

Ta tiến lên ôm lấy đầu hắn: “Ta không phải muốn từ chối ngài, chỉ là. . . không thể ở đây . Ngài hiểu không?”

Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên kìm không .

“Bây giờ có thể uống canh chưa?”

Nghe , hắn lập tức bưng lên, uống một hơi.

Sau đó đứng dậy ôm lấy eo ta, sải bước lớn về phía điện của ta.

Ta vòng tay quanh cổ hắn hỏi: “Tiểu An Tử những ngày này ngài không nghỉ ngơi tử tế, có phải cố ý muốn ta thấy xót xa không?”

“Ta không có. . . Ta chỉ muốn một Hoàng đế tốt, có như ta mới có thể tốt chức phận phu quân của nàng. Ta hiểu nỗi lo của nàng, vì ta nhất định sẽ không để những việc nàng lo lắng xảy ra. Vậy nên, nàng đang thấy xót xa cho ta sao?”

Ta nghiêng đầu không đáp lại hắn nữa.

Cho đến tận nửa đêm, hắn vẫn kiên trì gục trên người ta cầu trả lời.

Mí mắt ta đã không mở nổi, vẫn phải lên tiếng mơ hồ để hắn buông tha: “Ừm, ta sẽ xót cho chàng, rất rất xót xa. Vì đừng coi thường thân thể mình nữa. . .”

Sau đó, ta đã ngủ mất.

13

Sáng hôm sau vừa mở mắt, ta đã thấy một gương mặt xinh đẹp tươi đang nằm bên cạnh ta.

Ta kinh ngạc: “Chàng không đi chầu sớm sao?”

Hỏng rồi hỏng rồi, lần này ta chắc chắn phải gánh danh “hồ ly tinh” rồi.

Hắn nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán ta: “Đã tan chầu từ lâu rồi. Mặt trời đã lên cao rồi đó, đồ lười biếng.”

Ta bất mãn véo một cái vào eo hắn: “Có phải tại ta lười đâu? Hửm?”

Đâu phải tại hắn đêm qua không chịu buông tha, mãi không chịu để ta yên.

Hắn : “Ừm, đều là lỗi của ta. Vậy lần sau. . .”

Hắn lại ghé vào tai ta thì thầm: “Lần sau sẽ cố kiềm chế.”

Ta trèo khỏi giường mặc quần áo, rửa mặt, không còn để ý đến hắn.

“Uyển Nhi, ta sai rồi.”

Thấy ta vẫn thờ ơ, hắn tiếp tục dịu dàng xin lỗi: “Ta thực sự biết mình sai rồi, sau này đều nghe lời nàng không?”

Ta vẫn tự lo chải đầu trước gương.

Hắn lấy lược từ tay ta, nhẹ nhàng chải tóc cho ta: “Hôm nay Thiên Kết tự có hội chùa, chúng mình lén ra ngoài chơi không?”

Ta cuối cùng cũng lên tiếng: “Được không?”

Những ngày này buồn tẻ trong cung, ta gần như quên mất sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài.

“Tất nhiên, sau này nàng muốn đi đâu cũng .”

Ta lại nghĩ: “Hôm nay còn tấu chương. . .”

“Ta đã phê duyệt xong rồi.”

Thế là chúng ta giả dạng như một cặp phu thê bình thường, lẻn ra khỏi hoàng cung.

Thiên Kết tự là ngôi chùa nổi tiếng và uy nghiêm trong kinh thành, nhiều quan lại quyền quý đều đến đây cúng bái cầu phúc, gặp lúc hội chùa thì càng thêm náo nhiệt.

Ta và Lý Thốc nắm tay nhau đi trong đám đông, gặp Phật nào cũng đều thành tâm lễ bái.

Hắn hỏi ta ước điều gì.

“Ta hy vọng mọi người đều bình an khỏe mạnh, còn chàng?”

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Ta chỉ nguyện bên cạnh nàng đời đời kiếp kiếp.”

Ta giả vờ không hài lòng: “Ầy, kiếp này còn dài lắm, đã bắt đầu nhắc đến kiếp sau rồi à?”

Nhưng hắn vẫn thản nhiên tiếp: “Kiếp sau nhất định ta phải sinh ra trước nàng, rồi tìm thấy nàng trước. Như ta sẽ là người đến trước.”

Chứ không phải đứng ở một bên rất lâu, thấy ta đã người khác trước.

Ta không biết gì, chỉ có thể an ủi ôm hắn một cái.

Khi chuẩn bị rời đi, chúng ta gặp một vị lão tăng.

Ông ấy cứ về phía chúng ta, ta nghĩ ông ấy có điều muốn , bèn kéo Lý Thốc đi đến.

“Sư phụ, tại sao lại chúng ta mãi , có điều gì muốn không?”

Lão tăng khẽ cúi người chào chúng ta: “A Di Đà Phật.”

“Duyên sâu duyên cạn, chỉ trong một ý niệm. Hai vị hãy quý trọng.”

Nói xong, ông ấy quay người rời đi.

Ta còn muốn đuổi theo hỏi cho rõ, đi vài bước đã không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa.

Tại sao lại đột nhiên một câu mơ hồ như , “Thật kỳ lạ”, ta lẩm bẩm.

Lý Thốc lại : “Ta từng gặp vị sư phụ đó.”

“Ồ?”

“Trước đây ta thường đến đây cầu nguyện, hy vọng nàng có thể quay đầu ta một lần. Sau đó có một lần ta gặp vị sư phụ đó, ta hỏi ông ấy liệu chúng ta có thể ở bên nhau không, ông ấy chỉ với ta ba chữ, “Đừng từ bỏ” .”

“Thực ra hôm nay ta dẫn nàng đến đây, là muốn đến tạ ơn.”

Ta không ngờ, Lý Thốc đã nhiều điều như sau lưng ta.

Ban đầu ta chỉ cảm thấy rất cảm , dần dần ta cũng chìm đắm trong của hắn.

Ta đan mười ngón tay với hắn giơ lên lắc lắc: “Từ nay về sau, ta cũng sẽ không buông tay chàng nữa. Cảm ơn chàng.”

Hắn không hiểu: “Cảm ơn ta cái gì?”

Cảm ơn chàng, chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ ta.

Khi lên xe ngựa, ta luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang sau lưng mình, khi ta quay đầu lại, bất ngờ chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

Đến khi Lý Thốc theo ánh mắt ta về phía đó, người kia đã khuất vào biển người.

“Đang ?”

Ta mỉm với hắn: “Không có gì. Ta đang nghĩ lát nữa đi qua tiệm Cao Ký, phải mang thêm nhiều bánh đậu xanh về cung từ từ ăn. Nếu không ta sẽ lại thèm thì phải chờ lâu lắm.”

“Đồ tham ăn, khi nào nàng muốn ăn thì một tiếng, ta sai người mua về không sao?”

“Đâu có giống nhau, tự mình mua mới là ngon nhất.”

Hắn cưng chiều gõ nhẹ lên mũi ta: “Được, lát nữa chúng ta sẽ mua nhiều một chút.”

Xe ngựa chuyển bánh, ta vén rèm xe lên, quả nhiên thấy người đó vẫn đứng ở đó, đau đớn về hướng xe ngựa rời đi.

Ta nhẹ nhàng buông rèm xuống, cũng buông hẳn mối đẹp thuở thiếu thời.

Giống như lão tăng đã , duyên sâu duyên cạn, trong một ý niệm, mỗi quyết định mỗi bước đi, đều là sự lựa chọn của chính bản thân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...