17.
Đó là một thẻ căn cước công dân cũ kỹ, trên ảnh là Chu Dật Văn, trông hắn trong ảnh trẻ hơn bây giờ đến mười tuổi.
Nhưng tên lại là “Dư Hiểu Bằng”.
Tôi gương mặt tê liệt của Dư Phú Quý, khóe mắt ông ấy chảy xuống một giọt nước mắt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chu Dật Văn không phải là Chu Dật Văn mà là Dư Hiểu Bằng?
Kiều Phong lập tức dẫn đội trở về đồn cảnh sát, điều tra thân phận của Dư Hiểu Bằng.
Kết quả điều tra chúng tôi kinh ngạc.
Hóa ra Dư Hiểu Bằng là trai cùng cha khác mẹ của Dư Hiểu Điềm.
Lúc mẹ của Dư Hiểu Bằng sinh hắn ra thì bị khó sinh rồi qua đời. Ba năm sau Dư Phú Quý cưới vợ mới, sinh ra Dư Hiểu Điềm.
Nhưng cách đây không lâu, mẹ của Dư Hiểu Điềm bị ung thư phổi, dồn hết tất cả số tiền nhà ta tích cóp cũng không chữa trị khỏi.
Vì để phụ giúp tiền sinh hoạt phí của cả nhà, Dư Hiểu Bằng đã ra ngoài đi rồi quen biết một người phụ nữ tên là Lâm Mẫn.
Hai người họ lĩnh chứng kết hôn, còn sinh một đứa con trai tên là Dư Ba.
Nhưng trớ trêu thay, sợi dây chỉ đứt ở những đoạn mảnh nhất, tai ương chỉ giáng xuống những người khốn khổ, người Dư gia đã quá thê thảm, cuộc sống không những dồn họ đến bước đường cùng mà còn liên tiếp đẩy họ vào vô số huống đau thương.
Dư Ba bị dãn phế quản, cần phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép phổi nếu không thằng bé sẽ chết. Nhưng cả nhà họ căn bản không có đủ tiền phẫu thuật.
Cũng chính vào lúc này, Dư Hiểu Bằng đột nhiên đổi tên thành “Chu Dật Văn”.
Theo điều tra, Chu Dật Văn đã lần lượt kết hôn với ba người phụ nữ khác nhau. Sau khi kết hôn nửa năm thì ly hôn, thu về không ít tiền.
Kiều Phong cho tôi xem “bằng chứng ngoại ” của Chu Dật Văn đệ trình trong hồ sơ, trùng hợp là nhân của ba người “vợ cũ” của Chu Dật Văn đều là Nhạc Tề.
Tôi chợt hiểu ra, hóa ra là , hóa ra là . Tôi biết Chu Dật Văn đã có mấy đời vợ chưa từng nghĩ rốt cuộc nguyên nhân là thế.
Tôi đỡ trán, bất đắc dĩ bật . Hóa ra từ đầu cuộc hôn nhân của tôi là ván cờ.
Tôi đã trở thành con tốt trong ván cờ của Chu Dật Văn vất vả tâm sức tạo nên, tôi còn tự cho là mình đã có đích thực, có hạnh phúc.
Buồn , buồn thật.
Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của Chu Dật Văn nữa.
Tôi với Kiều Phong, tôi mệt mỏi, không muốn ở đây chờ đợi nữa, nếu có tin tức gì thì với tôi.
Mặc kệ ấy níu lại, tôi mệt mỏi trở về quán bar, ngồi trong bóng tối khóc không ra nước mắt.
Những chuyện này rốt cuộc là sao?
Đúng lúc tôi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì có người gõ cửa phòng.
18.
“Phục vụ phòng trọ.” Người ngoài cửa .
“Không cần, tôi không cần.” Tôi cứ tưởng thì người bên ngoài sẽ rời đi.
Không ngờ đối phương lại gõ cửa gay gắt hơn.
Người bên ngoài đập cửa càng ngày càng mạnh khiến cánh cửa rung lắc dữ dội.
Tôi cảm thấy không ổn, lập tức bấm số điện thoại của Kiều Phong không kết nối , chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cánh cửa bị đối phương dùng búa đập thủng một lỗ to.
Tôi hoảng sợ, lỡ tay rơi điện thoại xuống đất rồi bị chui vào gầm giường.
Tôi muốn thò tay xuống nhặt lúc đó đối phương đã cầm búa bước vào phòng tôi. Tôi ngẩng đầu thì thấy một người phụ nữ có vóc dáng xấp xỉ tôi.
Người phụ nữ đó tôi lạnh lùng : “Trần Oánh Oánh?”
Tôi không trả lời, chỉ run rẩy hỏi ta: “Cô là ai?”
Cô ta cũng không trả lời tôi, mà lẩm bẩm: “Ha, là do mày, là do mày, Hiểu Bằng ấy không cần tao nữa… Như tao g.i.ế.c người vì ấy còn có ý nghĩa gì nữa? Đều do mày! Đều do mày!”
Tình trạng của người phụ nữ này rất bất ổn, đầu tiên biểu cảm của ta rất khó chịu, sau đó lại tỏ ra cáu kỉnh, ta đang cầm búa nên tôi chỉ có thể ép sát người vào tường, giữ khoảng cách với ta.
Người phụ nữ đó vừa khóc vừa : “Cũng là do mày, ngay cả Ba Ba ấy cũng không cần, còn muốn chấm dứt hoàn toàn với tao. Tại sao ấy có thể như ? Tại sao có thể?”
Tôi từ từ nghe ra một số manh mối trong khi ta đang lẩm bẩm, hình như Chu Dật Văn muốn chia tay ta, ta cho rằng là do tôi.
Như có thể , người phụ nữ này chính là người vợ đầu tiên của Chu Dật Văn, Lâm Mẫn.
Vài vị khách nghe thấy tĩnh lớn, từ quán bar đi vào thì thấy Lâm Mẫn đang cầm búa nên cũng không dám tiến lại gần.
Có người cầm điện thoại ra chụp, tôi vội vàng hô to nhờ họ báo cảnh sát.
Nhưng đúng lúc đó, mặt Lâm Mẫn dí sát vào mặt tôi, ta nham hiểm : “Báo cảnh sát cũng vô ích thôi, mày c.h.ế.t chắc rồi.”
Trong nháy mắt, hô hấp của tôi trở nên đình trệ.
Tôi trơ mắt cây búa trong tay ta nhắm thẳng vào tôi lại không dám cử . Đúng , tôi rất nhát gan, trước kia cũng và bây giờ cũng , đều không dám cử .
Đột nhiên sau lưng ta xuất hiện một bóng người, hắn ôm chặt lấy eo ta.
Lại thêm một bóng người khác chế trụ cổ tay ta để đoạt đi cây búa, ai ngờ ta dứt khoát ném búa xuống.
Mắt thấy cây búa sắp rơi trúng người tôi thì bỗng có một cánh tay cản lại…
Ngoài cửa sổ tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Phòng đang với tôi, m.á.u đỏ chảy len lỏi vào kẽ răng tôn lên hàm răng trắng sáng.
19.
Lâm Mẫn đã theo dõi tôi đến quán bar.
Lúc bị bắt, trạng của ta rất bất ổn, hỏi cái gì ta cũng không , chỉ luôn miệng muốn g.i.ế.c tôi.
Người ôm ta từ đằng sau là Chu Dật Văn, hắn luôn đi theo Lâm Mẫn, chỉ sợ ta chuyện ngu xuẩn.
Chu Dật Văn , ban đầu tôi chỉ là con mồi hắn muốn lừa gạt.
Nhưng trong quá trình sống chung với tôi, hắn phát hiện ra tôi đơn thuần, hiền lành, toàn tâm toàn ý hắn, tin tưởng hắn, đã rất lâu hắn không cảm nhận thứ cảm đơn thuần đó.
Nên hắn đã rung với tôi.
Khi Lâm Mẫn và Nhạc Tề đến thành phố này theo kế hoạch ban đầu, Chu Dật Văn muốn hủy bỏ kế hoạch.
Nhạc Tế không muốn uổng công đến đây nên đã uy h.i.ế.p Chu Dật Văn sẽ khó tôi, hơn nữa sẽ sử dụng các thủ đoạn biến thái quấy rối tôi. Hắn ta còn nếu không cho hắn ta tiền thì sẽ tất cả với tôi.
Vì Chu Dật Văn không còn cách nào khác ngoài chuyển cho hắn ta hai trăm ngàn thông qua em .
Nhưng không ngờ, Nhạc Tề bị lòng tham che mờ mắt, muốn Chu Dật Văn trở thành gà đẻ trứng vàng vĩnh viễn.
Đúng lúc Chu Dật Văn do dự, không biết phải như thế nào thì Lâm Mẫn đứng dậy, là để ta xử lý.
Lâm Mẫn cầu Chu Dật Văn đuổi tôi ra khỏi nhà, sau đó tự tìm một chứng cứ ngoại phạm cho bản thân.
Còn ta hóa trang thành tôi rồi sát Nhạc Tề giống như trong video.
Chu Dật Văn không ngờ ta đến mức này, cảm thấy sợ hãi, lúc cảnh sát hỏi hắn và em , hắn đã bất giác lựa chọn dối.
Rời khỏi đồn cảnh sát, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với tôi nên đã tìm đến em Dư Hiểu Điềm muốn lấy lại thẻ căn cước công dân cũ sau đó đi tự thú.
Như Dư Hiểu Điềm không đồng ý, còn giấu thẻ căn cước của hắn đi.
Đợi đến khi Chu Dật Văn rời đi, Dư Hiểu Điềm gửi tin nhắn từ biệt cho Chu Dật Văn rồi đến đồn cảnh sát tự thú.
Có lẽ ta muốn dùng tự do của mình đổi lấy nửa đời sau bình an cho trai, ta không hề hay biết, việc ta chỉ tăng tiến độ đến gần chân tướng của cảnh sát.
Đến khi Chu Dật Văn nhận tin nhắn đó, chạy về nhà lần nữa thì phát hiện tôi đang rời đi cùng cảnh sát.
Mà nhất cử nhất của hắn đều bị Lâm Mẫn nắm trong lòng bàn tay.
Chờ tôi vào đồn cảnh sát, Lâm Mẫn tìm hắn chuyện, hỏi hắn là muốn chia tay phải không.
Chu Dật Văn với ta, hắn không muốn sống như nữa, hắn thích tôi, hắn muốn cho tôi biết sự thật.
Lâm Mẫn bị lời của hắn kích thích, cuối cùng bám theo tôi đến quán bar.
May mà Chu Dật Văn sợ Lâm Mẫn sẽ tôi nên đã đi theo ta.
Cũng may Kiều Phong lo lắng cho tôi nên trước khi tôi gọi điện cho ấy thì ấy đã đến quán rượu nơi tôi đang ở.
Cũng may sau khi trải qua tất cả sự việc này, cuộc sống của tôi cũng yên ổn trở lại…
20.
Chu Dật Văn và Lâm Mẫn đều bị quả báo trừng .
Tôi đến bệnh viện thăm Kiều Phong, ấy hỏi tôi sau này có dự định gì.
Làm gì à? Tôi cũng không biết.
Mặc dù cuối cùng Chu Dật Văn lựa chọn bảo vệ tôi, sự tín nhiệm giữa chúng tôi đã không còn, căn bản không thể cùng nhau bước tiếp nữa.
Tôi ra từ nhỏ Kiều Phong đã có ý với tôi.
Tôi rất cảm kích ấy tôi không thể bước tiếp vào một mối nhanh như .
Có lẽ tôi sẽ lựa chọn đi du lịch, đi khám những nơi chưa từng thấy, còn lại thì, phó mặc cho thời gian đi…
Hoàn.
Bạn thấy sao?