Vén Màn Sự Thật – Chương 3

Chương 3

9. 

Tôi vội vàng bấm số điện thoại của Dư Hiểu Điềm để ta có thể giải thích một chút với cảnh sát giúp tôi.

Nhưng từng chữ thốt ra từ miệng ta, từng chữ từng chữ tôi đều hiểu, khi ghép chúng lại thì tôi nghe không hiểu gì cả:

“Oánh Oánh, cậu đừng chứ, hôm qua chỉ có mỗi mình tớ đi dạo phố thôi mà, không phải cậu cậu có chuyện gấp không đi sao?”

Cảnh sát muốn ta đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, ta vui vẻ đồng ý, còn mình sẽ lập tức đến.

Chắc thấy sắc mặt của tôi quá kém nên một viên cảnh sát trẻ tuổi đã rót cho tôi một cốc nước.

Nước ấm trong cốc giấy truyền hơi nóng đến bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy đau đớn, tại sao lại như ?

Tại sao Dư Hiểu Điềm phải dối? Rõ ràng cả ngày hôm qua tôi đều ở bên cạnh ta, tại sao ta không thật?

Tôi đột nhiên ý thức một khả năng tuyệt vọng: Tôi bị hãm . Hơn nữa Dư Hiểu Điềm cũng tham gia.

Cô ta là người thân tốt nhất của tôi, tại sao ta phải hãm tôi? Tại sao?

Đáng phải thế sao? Đáng sao?

Đúng rồi, đột nhiên tôi nghĩ đến Chu Dật Văn có biết tôi đi dạo phố, cũng biết hành quấy rối tôi của Nhạc Tề, hắn có thể chứng minh tôi thật, mặc dù hắn là người nhà của tôi, chưa chắc cảnh sát sẽ tiếp nhận lời của hắn có thể sẽ là bước đột khiến cảnh sát xuất hiện nghi ngờ, có thể sẽ nghiêm túc tiến hành điều tra.

Tôi đặt hy vọng cuối cùng trên người chồng của mình, hy vọng của tôi bỗng biến thành tuyệt vọng trong chớp mắt.

10.

Dư Hiểu Điềm đến đồn cảnh sát, là đi cùng với Chu Dật Văn.

Sắc mặt Chu Dật Văn không tốt, vành mắt thâm đen xì.

Tôi không thể chuyện với hắn, lời khai báo của hắn là do cảnh sát lại với tôi.

Chu Dật Văn , tôi ngoại , và nhân của tôi chính là người em nối khố của hắn, Nhạc Tề.

Hôm trước, hắn phát hiện tôi và Nhạc Tề vụng trộm sau lưng hắn nên hắn tức giận đến mất lý trí, vung tay đ.ấ.m Nhạc Tề, video giám sát là bằng chứng.

Hôm qua, vốn dĩ hắn muốn hẹn hò với tôi, gắn kết cảm một chút bị tôi từ chối.

Hắn quá đau lòng nên đi tìm giải sầu, một đêm không về nhà, hắn có thể chứng.

Sáng sớm hôm nay, Dư Hiểu Điềm gọi điện cho hắn thì hắn mới biết xảy ra chuyện lớn. Hắn không biết tôi và Nhạc Tề xảy ra mâu thuẫn gì hắn tôi không cố ý sát hạt Nhạc Tề, chắc hẳn có hiểu lầm gì đó, mong cảnh sát có thể xử lý tôi nhẹ hơn.

Nghe những lời này, tôi không nhịn điên dại.

Không phải Dư Hiểu Điềm không biết số điện thoại của chồng tôi sao? Tại sao ta có thể gọi điện cho chồng tôi?

Rõ ràng tôi bị quấy rối, sao lại biến thành tôi ngoại rồi?

Tôi không g.i.ế.c người, xử lý nhẹ cái đ** gì?

Tôi không ngừng điên dại, đến mức nước mắt trào khỏi khóe mắt.

Tôi biết, tôi biết rồi, đây chính là ván cờ mà Dư Hiểu Điềm và Chu Dật đã sắp xếp cho tôi!

Cố ý dẫn dắt tôi, khiến tôi không có bằng chứng ngoại phạm, sau đó không biết tìm ở đâu ra một người giống tôi như đúc, g.i.ế.c Nhạc Tề rồi vu oan cho tôi.

Tôi không biết Chu Dật Văn và Nhạc Tề có ân oán gì, hiển nhiên Nhạc Tề không phải là ân nhân của hắn như lời hắn .

Người ngoại cũng không phải tôi, mà là hắn Chu Dật Văn, còn nhân chính là Dư Hiểu Điềm.

Nhưng nếu tôi ra, hoang đường như , gì có ai tin chứ?

“Tôi tin ấy.” Một giọng hùng hồn vang lên trước cửa phòng thẩm vấn.

Đèn pha chiếu vào mắt khiến tôi không thể mở mắt ra, chỉ có thể thấy một người đàn ông cao gầy đứng ở cửa.

Anh ấy đi vào phòng thẩm vấn, hai viên cảnh sát mặc cảnh phục đang tra hỏi tôi lập tức đứng lên chào ấy: “Đội trưởng Kiều.”

Người đàn ông gật đầu rồi tôi.

Nhìn thấy vết sẹo trên trán ấy, nhất thời tôi rơi vào vòng xoáy ký ức…

11.

Kiều Phong là hàng xóm đối diện nhà tôi khi tôi còn bé, bố ấy rất thích xem “Thiên Long Bát Bộ” nên đã đặt cho ấy cái tên này.

Chúng tôi học chung mầm non, tiểu học rồi đến trung học cơ sở, quan hệ vô cùng tốt đẹp.

Vết sẹo trên trán ấy cũng là vì tôi mà có.

Lúc còn học trung học cơ sở, trường học chúng tôi có rất nhiều nhóm nhỏ.

Lúc ấy bố mẹ tôi cầu rất nghiêm khắc, không cho tôi có quá nhiều để tôi có thể chuyên tâm học tập.

có vài người mời tôi “vào nhóm” đều bị tôi từ chối hết.

Nhưng hành này của tôi trong mắt họ lại là khiêu khích nên rất nhanh sau đó tôi bị một nhóm “Thái Muội” để ý, mấy người đó chặn tôi ở trường sau khi tan học, cầm gậy sắt muốn giáo huấn tôi một chút.

Tôi nào biết mấy “trận chiến” này, ngày thường chỉ biết học tập, đến khi gặp phải nguy hiểm, cơ thể không dám đậy.

Đứa cầm đầu “Thái Muội” cầm gậy sắt nhắm vào đầu tôi đánh tôi bị ai đó đẩy ngã nhào trên đất.

Đến khi tôi lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Kiều Phong quay lưng về phía tôi và đứng chắn trước người tôi, rất đẹp trai với đám con kia: “Tao không đánh con , chúng mày mau cút đi.”

Ai mà ngờ đám người đó hoàn toàn không xem ấy ra gì, cả đám con giơ gậy sắt lên muốn đánh ấy, ấy chẳng gì khác ngoài quay người kéo tôi dậy rồi lôi tay tôi chạy như điên.

Chạy rất lâu, ấy kéo tôi trốn vào một cái hẻm nhỏ, lúc dừng lại tôi mới rõ mặt ấy, ấy không bị gậy sắt đập vào đầu lại bị một góc nhọn của gậy sắt rạch một đường rất dài trên trán ấy khiến khắp mặt toàn là máu.

Anh ấy thở hồng hộc : “Đúng là vô pháp vô thiên, đến một ngày nào đó muốn cảnh sát, bắt tất cả những phần tử loạn này lại.”

Nói xong, ấy với tôi, m.á.u đỏ thẫm chảy len lỏi vào từng kẽ răng tôn lên hàm răng trắng sáng,

12.

Sau đó vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của tôi nên bố mẹ tôi lập tức cho tôi chuyển trường.

Đó cũng là lần cuối tôi thấy Kiều Phong.

Tôi không ngờ ấy trở thành cảnh sát thật.

Tôi không nhịn cúi đầu xuống, không muốn ấy thấy dáng vẻ chật vật này của tôi. Kiều Phong chào hỏi hai viên cảnh sát kia, sau đó hai người họ rời khỏi phòng thẩm vấn.

Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Lúc tôi không biết phải thế nào để bắt chuyện thì Kiều Phong lên tiếng trước: “Trần Oánh Oánh, nhiều năm không gặp như , sao em lại trở nên ngu ngốc thế, đọc sách đúng là uổng công vô ích nhỉ? Còn là học bá nữa, không biết ngượng à?”

Tôi bị lời cà lơ phất phơ của ấy chọc giận thì theo phản xạ mắng lại: “Anh mới ngu ngốc, người như em là đơn thuần, đơn thuần hiểu không?”

Mắng xong tôi hơi ngẩn người, thấy hàm răng trắng sáng ngay ngắn của ấy.

Nụ của ấy trước giờ vẫn , trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, tất cả vẫn không có gì thay đổi.

Tôi hơi chật vật, chóp mũi đau xót: “Anh thật sự tin em sao?”

Kiều Phong “Xì(1)” một tiếng rồi : “Nói nhảm, lá gan em nhỏ như sao có thể g.i.ế.c người .”

(1): Khi phớt lờ, cảm thấy đối phương nhảm gì đó thì sẽ phát ra âm thanh này (từ miệng) =)).

Tôi vừa cảm kích vừa tức giận, tôi hỏi ấy: “Cái video giám sát đó sẽ phải giải thích thế nào?”

Kiều Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi : Video không phải là giả, cũng không thể rằng, người cũng không phải là giả.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...