Về Với Ánh Sáng [...] – Chương 7

Chương 7 VỀ VỚI ÁNH SÁNG CỦA CHÍNH MÌNH

8

Tôi hất tay Cố Diễn ra, đi tới chào hỏi Tần Huyên.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra chàng trai ông nội muốn giới thiệu cho tôi chính là cậu ấy. Thật đúng là trùng hợp.

“Tới gặp ông nội tôi đi, lúc nãy ông còn nhắc tới cậu đấy.”

Tôi niềm nở trò chuyện, Tần Huyên gật đầu, ánh mắt lại nhanh chóng dừng ở Cố Diễn đứng bên cạnh.

Bị bỏ rơi tại chỗ, sắc mặt Cố Diễn đầy nhẫn nhịn, như thể đang uất ức lắm.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi, lập tức dỗ dành ta, sợ ta buồn.

Nhưng giờ đây, lòng tôi đã dửng dưng hoàn toàn.

Tôi biết rõ, đây chỉ là chiêu trò ta dùng để thu hút sự ý của tôi.

Tôi dẫn Tần Huyên bước qua trước mặt Cố Diễn mà không hề liếc lấy một cái.

Đến tận khi ra đến cổng, mới nghe thấy tiếng Cố Diễn sốt ruột gọi với: “Thi Thi!”

Tôi không quay đầu, chỉ mỉm với Tần Huyên rồi dẫn cậu vào nhà.

Tôi đưa Tần Huyên đến gặp ông nội, ba người trò chuyện một lúc thì ông chủ rút lui, để lại không gian riêng cho hai đứa tôi.

Nhưng khi chỉ còn hai người, tôi lại có chút ngại ngùng.

Dù sao thì cả hai lần tôi xung đột với Cố Diễn đều bị Tần Huyên bắt gặp.

Chuyện đó, chắc đàn ông ai cũng khó chịu.

Tần Huyên lại chủ vỡ sự im lặng:

“Lúc nãy trông Cố hình như thật lòng muốn níu kéo ?”

“Liệu có quay lại với ta không?”

Trước kia trong buổi tiệc, mấy người đã uống rượu kể rất nhiều chuyện giữa tôi và Cố Diễn, Tần Huyên cũng nghe hết.

Tôi lắc đầu: “Nước đổ khó hốt.”

Tần Huyên tôi vài giây, rồi bất ngờ bật :

“Thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi.”

“Kết thúc một cũng là bắt đầu lại chính mình.”

Tôi chưa thật sự hiểu rõ ý trong lời cậu ấy, chỉ cảm thấy ánh mắt cậu tôi rất dịu dàng.

Chúng tôi chuyện một lúc, rồi tôi dẫn cậu đi dạo trong vườn biệt thự.

Không ai nhắc đến Cố Diễn nữa, cứ tán gẫu đủ thứ chuyện, không khí thoải mái dễ chịu.

Nhưng rồi, một cuộc điện thoại tan sự yên bình đó.

Người gọi đến là Hà Như Như. Vừa bắt máy, ta đã gào lên:

“Lâm Thi! Cô đã gì sư huynh hả?”

“Anh ấy đến Giang Thành tìm , sao giờ không liên lạc ?”

“Sư huynh đến , dù không còn ấy thì cũng đừng tổn thương người ta! Đồ đàn bà rắn rết!”

Cô ta mắng không kiêng nể gì, tôi lại nắm một thông tin, Cố Diễn mất liên lạc?

Đã ba tiếng trôi qua từ khi chúng tôi chia tay, một người đàn ông trưởng thành như ta, điện thoại đầy đủ, sao có thể gặp chuyện gì ?

Tôi trực tiếp cúp máy, không để Hà Như Như phiền thêm.

Thế càng về khuya, khi trời đã tối hẳn, tôi vẫn thấy ta đăng tin tìm người lên story, chưa xóa.

Lúc đó, Tần Huyên, vẫn chưa đi ngủ, nhắn tin cho tôi:

“Cô muốn tôi giúp điều tra chuyện của Cố không?”

Tôi nhớ lời ông nội từng : nhà Tần Huyên quan hệ rộng, tìm người rất hiệu quả.

Dù không còn cảm, từng là người cũ, tôi cũng không mong ta thật sự gặp chuyện.

Thế là tôi nhờ Tần Huyên hỗ trợ.

Nhưng chỉ nửa tiếng sau, tôi lướt thấy story của Hà Như Như, ta và Cố Diễn đăng ảnh công khai cảm.

Trong ảnh là hai người ôm nhau tứ giữa sảnh sân bay, tay đan chặt lấy tay.

Dòng chữ đính kèm: “Em sẽ luôn đứng ở nơi cũ, chờ quay đầu lại. Gửi đến người đàn ông em nhất.”

Tôi không biết cảm trong lòng là gì, chua chát, buồn , hay ghê tởm.

Tôi lập tức nhắn cho Tần Huyên xin lỗi, không cần tra nữa, vì Cố Diễn đã về rồi.

Tần Huyên không gì, tôi lại thấy mình bị lừa.

Mà chuyện như thế này, không phải lần đầu tiên.

Chỉ cần tôi gì khiến Cố Diễn không hài lòng, ta sẽ bày trò để trừng tôi.

Có lần ta giả vờ bệnh, sốt cao, ép tôi đội mưa đi hơn 30 cây số mua cháo sáng.

Về đến nơi, tôi thật sự bị cảm, còn bị mắng:

“Em ngu thật đấy à? Anh bệnh là bệnh thật à? Tới nơi một cái chẳng phải là biết rồi sao?”

Bây giờ nhớ lại, tôi chỉ muốn tát mình hai cái, lúc đó thật sự quá hèn.

Nhưng thôi, đây cũng là lần cuối cùng rồi.

9

Những ngày sau đó, tôi quay về cuộc sống bình thường.

Tôi cứ tưởng Cố Diễn sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Nhưng chưa bao lâu sau cái story công khai cảm đó, thân của ta, Tôn Cường, lại gọi điện cho tôi, khuyên tôi quay lại.

“Chị Thi Thi, còn giận sao? Lần trước Cố Diễn công khai cảm với Như Như là vì ghen với chị đấy.”

“Chị đừng tưởng là thật nha.”

Tôi nhạt:

“Tôi và ta chia tay lâu rồi, với tôi những chuyện đó có ích gì?”

Tôn Cường nghẹn lại, gượng gạo tiếp tục khuyên nhủ, nào là nhau bao năm, chia tay thì tiếc, rằng Cố Diễn không cố ý…

Nhưng tôi chỉ đáp hời hợt.

Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên tiếng đóng cửa rõ to.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...