Tôi dụi mắt, đầu óc còn mơ hồ.
Trước đây mỗi lần Cố Diễn đi cả đêm không về, còn tắt máy, tôi sẽ đi khắp nơi tìm ta.
Có lần tìm trong quán bar, ta lại trước mặt bè mắng tôi một trận:
“Lâm Thi, kiểm soát tôi đến mức này à? Tôi cũng cần không gian riêng chứ!”
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt châm chọc của đám ta lúc đó.
Giờ tôi không phiền, thì ta lại quay về mắng ngược tôi?
Thật sự không hiểu nổi.
Tôi trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng đáp:
“Anh là người trưởng thành, biết phân biệt đúng sai. Với lại, có cuộc sống riêng và tự do của mình mà.”
Cố Diễn thấy tôi điềm tĩnh như , bỗng sững lại.
Anh ta tôi hồi lâu, trong mắt thoáng hiện một tia nhận ra, khẩy:
“Vẫn còn ghen chứ gì?”
“Thật ra tấm ảnh Tôn Cường gửi là do trượt chân, lỡ đè lên Như Như thôi.”
Tôi lại ngáp một cái, đồng hồ, hai giờ sáng.
Cố Diễn tiếp lời:
“Nếu em để tâm, thì sau này đi nhậu sẽ dẫn em theo?”
Thấy tôi không đáp, ta ngừng lại, bỗng gắt gỏng:
“Chẳng lẽ phải cắt đứt với Như Như em mới hài lòng?”
Tôi lắc đầu, bất đắc dĩ :
“Không phải đâu, em thật sự tin với ấy trong sáng.”
Rồi lại ngáp lần nữa.
“Em buồn ngủ quá, có gì để mai tiếp không?”
Cố Diễn giận ra mặt, ánh mắt tôi như đang cố hiểu chuyện gì.
Vài giây sau, ta bỗng bước tới, cởi áo khoác rồi chui lên giường, ôm chặt tôi, khẽ:
“Thi Thi, rốt cuộc em sao ? Có phải vì mấy ngày nay lạnh nhạt với em không?”
“Vậy bây giờ bù đắp cho em, không?”
Tay ta bắt đầu lần xuống.
Nếu là trước kia, ta mà chủ như thế, tôi chắc chắn sẽ xấu hổ chấp nhận.
Nhưng giờ, tôi lại ngăn tay ta lại.
“Xin lỗi, em buồn ngủ thật, không có hứng thú.”
Khuôn mặt Cố Diễn cứng đờ.
Một giây sau, ta nổi giận mắng:
“Không biết điều!”
Rồi đùng đùng ra khỏi phòng, sập cửa một cái.
Tôi nghe tiếng cửa chính cũng mở, chắc là ta bỏ nhà đi rồi.
Trước đây mỗi lần Cố Diễn nổi nóng, tôi sẽ vội vàng dỗ dành.
Nhưng giờ, tôi tắt đèn, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Anh ta đi đâu cũng mặc, dù gì cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
5
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Diễn vẫn chưa về.
Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, vừa dọn dẹp xong hành lý thì thân của tôi, Vương Thiến gọi tới, hẹn tụ tập tiễn tôi.
Trước kia Cố Diễn, ta cấm tôi ra ngoài chơi, còn hạn chế cả việc tôi gặp gỡ bè, suốt một năm chẳng tụ tập mấy lần.
Giờ sắp rời xa rồi, tôi muốn gặp gỡ các chị em cho thoả lòng.
Tôi đến khách sạn nhận phòng xong liền xuống phòng riêng tầng dưới để uống vài ly.
Trên bàn toàn là bè quen biết nhiều năm, chỉ có một gương mặt lạ, là một chàng trai trẻ, tầm hơn hai mươi.
Vương Thiến giới thiệu:
“Đây là Tần Huyên, sư đệ của mình. Dạo này cũng sắp về Giang Thành việc, quê cậu ấy cũng ở đó. Hai người quen đi.”
Mọi người rủ nhau giục tôi kết WeChat với “tiểu thịt tươi”, tôi chỉ , chủ giơ điện thoại quét mã.
Ngay lúc quét xong, sau lưng bỗng vang lên tiếng quát giận dữ:
“Lâm Thi!”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Cố Diễn cùng Hà Như Như bước vào phòng, ta sải bước tiến về phía tôi, lườm tôi một cái.
Sau đó xoay người đối diện với Tần Huyên, tuyên bố đầy chiếm hữu:
“Xin lỗi, Lâm Thi là tôi, tôi không cho phép ấy kết với người khác giới.”
Tần Huyên ngỡ ngàng tôi, chưa kịp gì thì tôi đã bấm xác nhận kết .
Trang hiển thị biến mất, sắc mặt Cố Diễn cũng tối sầm đến cực điểm.
Anh ta không mắng tôi, ánh mắt như thể muốn lột da tôi ra .
Không khí trên bàn tiệc trở nên ngột ngạt.
Lúc này, Hà Như Như bước lên “hòa giải”:
“Chị Thi Thi, em phải an ủi cả buổi tối mới dỗ sư huynh, chị đừng chọc giận ấy nữa.”
“Bọn em vừa đi ăn về thì thấy chị, sư huynh lập tức chạy qua ngay. Trong lòng ấy vẫn có chị mà, sao chị lại đi kết với trai khác chứ? Chị như chẳng khác gì lăng nhăng…”
Cố Diễn nghe , lửa giận lại bốc lên.
Hà Như Như còn ra vẻ hiểu chuyện:
“Chị Thi Thi, nếu chị khó chịu vì em, em đi ngay. Em không muốn vì em mà chị với sư huynh cãi nhau…”
Trước đây ta hay dùng trò này để sự, lần nào tôi cũng nổi nóng cãi tay đôi với ta, cuối cùng lại bị Cố Diễn bênh vực.
Nhưng lần này, ta diễn trò, tôi chẳng thấy tức, chỉ thấy như đang xem kịch hề.
“Tất nhiên không khó chịu gì cả, đã đến rồi thì ngồi đi.”
Tôi thản nhiên mời tất cả ngồi xuống, rồi chọn chỗ bên cạnh Tần Huyên.
Trên bàn còn dư lại hai chỗ.
Cố Diễn tôi chằm chằm, ý rất rõ ràng, muốn tôi qua ngồi cạnh ta.
Tôi giả vờ không thấy, rót rượu cho từng người một.
Bạn thấy sao?