Ngoại truyện: Tô Nặc
1
Đồng Mễ không biết, chính ý chí mãnh liệt của ấy đã dẫn tôi đến đây.
Tôi có thể nghe những mong ước thầm kín nhất của con người.
“Ước gì có thể nằm dài mà phát tài…”
“Tại sao người giàu không phải là mình? Thật ghen tị, thật tức giận.”
“Không muốn cưới người phụ nữ xấu xí, lấy ấy thì có nhà, có hộ khẩu. Thôi, nhịn một chút .”
“Uống nốt thùng rượu này, nhất định phải giành dự án, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền!”
Thế gian là một khu rừng đầy rẫy dục vọng.
Không đến mức đáng ghê tởm, ở lâu, thực sự khiến tôi cảm thấy nhàm chán.
Cho đến khi tôi nghe thấy điều ước của ấy.
“Muốn đi học quá.”
Đồng Mễ thường ngày trầm lặng, ít .
Nhưng dù ấy đang giao đồ ăn, khuân vác hàng hóa hay đứng bán bánh, những lời trong lòng ấy như một làn sóng vô hình, liên tục vang vọng bên tai tôi.
“Muốn đi học, muốn, rất muốn, rất rất muốn…”
“Tôi muốn đi học.”
Đồng Mễ rất biết ơn sự xuất hiện của tôi, nghĩ rằng chính tôi đã thay đổi số phận của ấy.
Tôi không phải.
Con người muốn cứu, thì phải tự cứu mình trước.
Chính ý chí mạnh mẽ của ấy đã thu hút tôi.
Một người không bao giờ biết từ bỏ, thì sao thế giới có thể bỏ rơi ấy ?
Sắp khai giảng rồi, ấy phấn khởi đến mức không ngủ .
Trên đường đi, liên tục về các môn học sắp tới, bàn xem nên nhận công việc thêm nào vào cuối tuần, và thầy nào có bài giảng giá trị nhất.
Chúng tôi luôn có vô vàn câu chuyện để chia sẻ.
Tháng Chín nóng như thiêu đốt, tôi lo ấy bị say nắng, nhắc nhở:
“Nhớ uống nhiều nước. Hành lý nặng thì gọi xe, đừng cố quá.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đỏ ửng vì nắng, ra vẻ khó chịu đáp:
“Cậu phiền thật đấy, chút đồ này tôi sao mà không mang nổi chứ.”
Nhưng tôi rõ ràng nghe ấy đang nghĩ:
“Tô Nặc, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau chứ?”
Liệu có không?
Con người đôi khi không tự nhận ra những suy nghĩ thật sự trong lòng mình.
Tôi dừng lại trước cổng trường.
Ý chí của đã hoàn thành, còn tôi, sắp phải bước vào luân hồi.
Các chị khóa trên của khoa Luật thi nhau tiếp đón sinh viên mới, thể hiện sự nhiệt và sức sống của tuổi trẻ.
Cô ấy cũng mấy chàng trai vây quanh niềm nở.
Sinh viên mới quá đông, liên tục quay đầu tìm tôi.
Nhưng không thể tìm thấy gì cả.
“Tô Nặc? Tô Nặc…”
Giọng gọi ấy, dịu dàng mà tha thiết.
Nhưng từ đây, ấy sẽ phải đi tiếp con đường của riêng mình.
“Đồng Mễ, cậu đã vượt qua bao mùa đông lạnh giá, bao sự nhạo báng và vô số khoảnh khắc tuyệt vọng.
Cứ thế mà tiến lên.
Cho đến khi cậu chạm tới mùa xuân của chính mình.”
Bạn thấy sao?