Ở kiếp trước, thân của tôi mê mẩn việc mua vé số, luôn mơ mộng một ngày trúng độc đắc, đổi đời sau một đêm.
Sau khi dồn hết tiền để mua vé số và không còn tiền trả tôi, ấy dúi cho tôi mấy tấm vé.
“Không có tiền trả cậu, mấy tấm vé số này coi như là bù lại đi.”
“Dãy số trên đó đều do tớ chọn kỹ càng cả đấy. Nếu trúng thì cậu lãi to rồi.”
Cô ấy đưa đại vài tấm vé coi như xong nợ.
Không ngờ, về sau tôi thực sự trúng giải độc đắc—mười triệu tệ.
Tôi vô cùng phấn khích, lập tức kể cho ấy nghe tin vui này, còn chủ đề nghị chia đôi tiền thưởng.
Ai ngờ, tôi lại bị chính người ấy vì ghen tị mà đẩy ngã từ sân thượng. Trong lúc giằng co, cả hai cùng rơi xuống, chết tại chỗ.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng cái ngày mà ấy đưa vé số để trả nợ cho tôi.
Lần này, ấy giật lấy vé trong tay tôi, lẩm bẩm: “Kiếp này, người trúng mười triệu phải là tôi mới đúng!”
Tôi biết… ấy cũng trọng sinh rồi.
1
“Tớ không có tiền trả, cầm mấy tấm vé này đi, biết đâu trúng thì cậu lời to đấy.”
Giọng của Lâm Du lại vang lên bên tai tôi, quen thuộc đến mức khiến tôi ngẩn người.
Tôi… trọng sinh thật rồi ư?
Trong lúc còn đang hoảng hốt chưa kịp phản ứng, Lâm Du đã nhét cả xấp vé số vào tay tôi: “Được rồi, không có chuyện gì thì đi nhanh đi.”
Cảnh tượng hoàn toàn trùng khớp với kiếp trước.
Tim tôi thót lên một nhịp—đúng rồi, đây chính là lúc Lâm Du dùng vé số để trả tiền.
Ở kiếp trước, kể từ khi Lâm Du trúng một ngàn tệ nhờ mua vé số, ấy bắt đầu mê muội, hy vọng có thể đổi đời chỉ sau một lần trúng lớn.
Cô đem hết tiền lương mua vé, không đủ thì lại tìm tôi vay mượn.
Tôi dù không đồng , lần nào cũng mềm lòng mà cho ấy mượn. Tôi còn khuyên đừng sa đà vào mấy trò đỏ đen đó.
Lâm Du ngoài mặt đồng ý, sau lưng vẫn chẳng thay đổi gì. Tiền tôi cho mượn cũng chẳng bao giờ có ngày trả lại.
Sau này, tôi bị công ty sa thải, trong tay không còn đồng nào, mới tìm đến , hy vọng lấy lại một phần số tiền đã cho mượn.
Nhưng ấy đã dồn hết vào vé số, không còn đồng nào cả.
Rồi không đợi tôi kịp gì, nhét mấy tấm vé vào tay tôi, bảo coi như là trả nợ, sau đó đuổi tôi đi.
Tôi tính cách yếu đuối, quanh tôi cũng chỉ có mỗi Lâm Du là chơi thân. Tôi không muốn vì tiền bạc mà mất đi này, nên đành nhẫn nhịn cho qua.
Không ngờ tôi lại thật sự trúng giải mười triệu.
Tôi mừng rỡ chia sẻ niềm vui với ấy, còn sẽ chia cho một nửa tiền thưởng.
Lâm Du nghe tin liền hẹn tôi lên sân thượng của một toà nhà cao tầng.
Vì quá tin tưởng, tôi chẳng nghi ngờ gì.
Không ngờ, ấy vừa gặp đã lập tức bóp cổ tôi.
Ánh mắt ấy điên dại, giọng tràn đầy căm ghét: “Tại sao cậu lại may mắn như !”
“Vé số là của tôi, tiền thưởng cũng phải là của tôi!”
“Cậu lấy tư cách gì mà đòi chia một nửa?!”
Tôi bị bóp cổ không thở nổi, chỉ có thể cố hết sức gỡ tay ấy ra.
Nhưng sức tôi không bằng, lại bị thiếu oxy, càng giãy giụa càng yếu dần.
Lực đó hoàn toàn không lay chuyển nổi .
“Lâm… Du…” Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào thốt ra vài chữ, “Tại sao…”
Thiếu oxy khiến mắt tôi hoa lên, bóng dáng của Lâm Du chập chờn, như có cả chục người hiện ra trước mặt tôi.
Mỗi cái bóng đều mang nét mặt vặn vẹo, độc ác.
Miệng ta mấp máy không ngừng: “Tại sao cậu lại may mắn hơn tôi?!”
“Tại sao cậu sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ thương nhau?”
“Tại sao vừa ra trường cậu đã có mức lương cao, lại còn tìm trai đẹp trai tài giỏi?”
“Giờ ngay cả vé số cũng có thể giúp cậu trúng mười triệu nữa à?!”
“Còn cố ý chạy tới khoe khoang với tớ, giả bộ tốt bụng sẽ chia cho tớ một nửa. Cậu đừng tưởng tớ không ra, rõ ràng là đang cố ý nhạo báng tớ mà!”
Vừa , Lâm Du vừa siết chặt hai tay đang bóp cổ tôi.
“Cậu đang nhạo tớ đã mua biết bao nhiêu vé số mà chẳng trúng gì đúng không? Còn cậu thì dễ dàng trúng ngay mười triệu?!”
Tôi bị ta bóp cổ đến mức không thở nổi, sắp lịm đi, gì còn sức để trả lời.
Mà thật ra, Lâm Du cũng chẳng cần câu trả lời nào cả.
Cô ta như phát điên, cứ thế trút giận lên người tôi.
Không biết từ lúc nào, Lâm Du đã kéo tôi tới sát mép sân thượng.
Do thiếu oxy, tôi chẳng còn chút sức nào để phản kháng, ta chỉ cần đẩy nhẹ là tôi sẽ rơi xuống ngay lập tức.
Và ta thật sự đã .
Đột nhiên buông tay khỏi cổ tôi.
Tôi còn chưa kịp thở nổi, chưa thoát khỏi cơn ngạt, thì đã thấy gương mặt ta nở một nụ méo mó vặn vẹo.
Từng chữ, từng chữ, ta rít lên: “Hạ Nhược Dao, đi chết đi.”
Nói xong, ta đẩy mạnh tôi xuống.
Bản năng sinh tồn khiến tôi bật ra toàn bộ sức lực, chộp lấy tay ta.
Trong tầm mắt mờ dần, tôi thấy Lâm Du kinh hãi trừng mắt, bị tôi kéo theo.
Hai chúng tôi cùng nhau rơi từ sân thượng xuống.
Chương 2
Cảm giác nghẹt thở trước khi chết và nỗi đau khi rơi từ sân thượng xuống tan xương nát thịt, dường như vẫn còn in hằn trong trí óc tôi.
Tôi bàng hoàng nghi hoặc.
Theo đúng diễn biến kiếp trước, giờ Lâm Du đáng lẽ sẽ đưa vé số cho tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.
Cô ta vẫn đang tác đưa vé số cho tôi, định rút tay về thì đột nhiên khựng lại.
Một giây sau, cổ tay tôi bị ta nắm chặt, đau đến tê dại.
Tôi cảm nhận bàn tay ấy đang run bần bật.
Sắc mặt Lâm Du cũng thay đổi—từ ngơ ngác sang khó tin, rồi bừng lên vẻ sung sướng tột độ.
Cô ta thì thầm như phát điên: “Ông trời có mắt rồi… ông trời có mắt rồi…”
Tôi vô thức siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Bất chợt, Lâm Du ngẩng phắt đầu tôi chằm chằm, tôi giật cả mình. “Lâm Du, cậu sao ?”
Ánh mắt ta lướt qua mặt tôi, rồi dừng lại ở xấp vé số trong tay tôi.
“Đây là vé số của tôi, trả lại cho tôi!” Nói rồi, ta giật phăng khỏi tay tôi.
Chỉ biểu hiện đó là tôi đã biết—Lâm Du cũng trọng sinh rồi.
Kiếp trước ta tôi chết thảm, tuy tôi có kéo ta cùng chết, vẫn chưa đủ để nguôi mối hận này trong lòng tôi.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ bắt Lâm Du trả giá.
Tôi vẫn giữ bộ dáng yếu đuối như trước, dè dặt :
“Nhưng mà… chẳng phải cậu vừa sẽ dùng mấy tấm vé này để trả nợ cho tớ sao?”
“Còn bảo nếu trúng giải thì…”
Lâm Du lập tức phản ứng dữ dội, ngắt lời tôi:
“Ai thế hả? Tớ chưa từng câu đó!”
“Mấy vé số này là của tớ, cậu không đụng vào tấm nào hết!”
Tôi tỏ vẻ khó xử, :
“Vậy thì… tiền cậu nợ tớ tính sao đây?”
Sắc mặt Lâm Du thay đổi liên tục, rồi tức giận :
“Không phải chỉ nợ cậu ít tiền thôi sao? Lúc nào cũng đòi, nhắc mãi không dứt.”
“Cậu nghĩ tớ là loại người không trả nổi chút tiền đó à?”
Tôi gật đầu theo lời ta, giọng nhẹ nhàng:
“Tớ biết cậu không phải loại người như , chắc chắn sẽ trả cho tớ mà.”
“Bao năm qua cậu vay tớ tổng cộng hơn năm vạn tệ, mấy trăm lẻ tớ không tính. Cậu trả tớ năm vạn là rồi.”
“Tiền mặt hay chuyển khoản cũng , cậu chọn cách nào?”
Lâm Du lúc này rõ ràng không có tiền, mặt ta tái xanh, nghiến răng nghiến lợi :
“Không ngờ cậu là loại người tính toán chi li như thế, một chút tiền mà nhớ rõ từng đồng!”
Tôi vẫn không phản bác, chỉ gật đầu theo:
“Thế thì chút tiền này, cậu tính bao giờ trả cho tớ ? Dạo này tớ thực sự đang rất cần tiền.”
Lâm Du thở hổn hển vài cái, có vẻ như bị lời của tôi chọc giận.
Bạn thấy sao?