Vẽ Nhầm Soái Ca [...] – Chương 5

13

“Lén lút theo dõi con lúc nửa đêm là không ga-lăng đâu nha.”

Tôi đột ngột lên tiếng, Chu Hứa giật bắn mình rồi cố tỏ ra bình tĩnh.

Anh tránh ánh mắt tôi, giọng lạnh tanh:

“Tôi chỉ thay quần áo thôi, không phải theo dõi em.”

“Oh, thì ra không phải tìm tôi à? Vậy tạm biệt nhé.”

Tôi nhún vai, giả vờ tiếc nuối rồi quay người bước về phía hành lang sáng đèn.

Phía sau vang lên tiếng hít vào rõ ràng là định gọi tôi lại lại ngại ngùng, cuối cùng ngưng tụ thành một câu lầm bầm khô khốc:

“Đồ xấu xa.”

Phụt—!!! Tôi suýt ngã. Cố gắng cả buổi cuối cùng lại ra câu yếu xìu như á?

Khóe môi tôi cong lên không kiểm soát nổi, tôi quay người, giơ lọ thuốc và bông y tế vẫn đang cầm trong tay.

Ánh mắt Chu Hứa lập tức sáng rực trong vùng ánh sáng mờ nhạt.

Phải một lúc sau, mới lúng túng lên tiếng:

“Cho tôi á? Khụ khụ, vì em phát hiện tôi bị thương và còn mang thuốc tới nên… tôi tạm thời thu lại câu vừa rồi.”

Không phát hiện mới lạ đó!

Cả ngày hôm nay, hận không thể dí cùi chỏ vào mắt tôi cho tôi thấy vết thương!

Trầy da dính cát không chịu xử lý, còn ngâm luôn trong nước biển, không nhiễm trùng mới là lạ.

Tôi quyết định rộng lượng, không so đo với cái loại “bán thân cầu vinh” này:

“Phòng tôi hay phòng ?”

Chu Hứa nghe lập tức khựng lại, ánh mắt dao , yết hầu lăn lên lăn xuống đầy căng thẳng:

“Nhanh… nhanh quá thì phải? Nhưng… cũng không phải là không …”

Nói xong, còn quay đầu đi để giấu đôi tai đỏ rực.

???!!!

Tên nhóc này, gan cũng lớn đó chứ?

Thật sự đang nghiêm túc cân nhắc chuyện đó à?!

Haha, chờ ngày này chắc lâu rồi phải không?

Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Chu Hứa cũng toại nguyện… bôi thuốc trong phòng ta.

Suốt quá trình, miệng cứ mếu máo than thở:

“Anh vượt nghìn dặm đến đây, em không thèm để ý. Bị thương cũng không ai quan tâm.

Ngay cả thuốc mỡ cũng phải đợi tận 9 tiếng mới nhận !”

Tôi chăm đổ oxy già lên vết thương, bọt trắng sủi lên từng đợt:

“Ghen cả với con luôn á?”

“Cô ấy ôm em , còn thì không.”

Giọng Chu Hứa rất đỗi thành thật, cả người như đang gào lên: tại sao tôi không ghen?

Ồ, thì ra còn ghen vì người khác ôm tôi?!

Đúng là nhỏ mọn ghê luôn.

“Lục Doanh Ảnh thì thôi không , còn cái tên Mạch Tùng kia, em tránh xa ra. Hắn không phải người tốt đâu.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, vừa vươn tay lấy nước muối rửa vết thương, vừa liếc thấy khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh nước.

Tôi nhướng mày, “Đau lắm à?”

14

“Đau chết luôn~”

Chu Hứa rên rỉ nũng nịu, mắt lim dim tỏ vẻ khổ sở.

Tự dưng tôi lại liên tưởng đến hình ảnh một con cún nhỏ vừa điều sai, vừa kêu ư ử, vừa len lén quan sát phản ứng của chủ nhân.

OK, lại đang diễn tiếp rồi.

Quả nhiên, thấy chiêu này không hiệu quả sau hai phút, Chu Hứa lén kéo vạt áo tôi:

“Chuyện trước đây, em có thể tha thứ cho không?”

“Anh thừa nhận đã dùng cách không đúng để có số của em.”

“Nhưng thề là nghiêm túc!”

“Không phải cái loại đàn ông giả nghèo giả khổ để lừa đâu!”

Tôi đổ thuốc đỏ lên tay , rồi đứng dậy ném bông gạc vào thùng rác:

“Thật không? Sao tôi thấy diễn vai khổ sở quen quá rồi đấy.”

Chu Hứa ho khan, lảng tránh ánh mắt tôi:

“Chắc là… do bẩm sinh, thêm chút học hỏi nữa.”

Hừ, chẳng học gì tử tế, cứ đi học ba cái trò dở hơi.

Không biết ai là người đầu têu ra cái ý tưởng ngu ngốc “để một tay đua F1 đi giả vờ tông xe giữa đường để xin số” nữa chứ…

Phải có người phụ họa mới ra trò như chứ nhỉ!

Tôi nhịn không lật mắt, quay người rời khỏi phòng:

“Đi thôi, ăn tối nào.”

Chu Hứa lon ton bám theo, khóe miệng nở nụ dễ dụ.

Ừ, biết tôi đã tha thứ cho rồi.

“Làm lành rồi à?”

Lục Doanh Ảnh hỏi đầy gian tà.

“Đừng giả bộ, mắt tôi sắc như dao đấy!”

“Chậc, chắc giờ tâm trạng ta tốt lắm, tôi mà xin chữ ký chắc tặng thêm vài cái nha~”

Tôi hết biết gì, hóa ra không phải cậu ấy mê couple, mà là mê… chữ ký?

“Dù tâm trạng không tốt, ấy cũng ký thôi.”

Lục Doanh Ảnh gật đầu nghiêm túc, cầm bút chạy tới:

“Thầy Chu, tôi theo dõi các trận đua của từ lâu rồi, có thể ký tên giúp tôi không?”

Chưa kịp để Chu Hứa trả lời, Mạch Tùng, người đang bê xiên nướng tới, đã cợt xen vào:

“Các em ấy à, gì biết xem đua xe. Nhìn người lái xe thì có!”

“Chẳng qua là vì Chu Hứa đẹp trai thôi, đúng không nào~”

15

Hắn dùng cùi chỏ thúc vào Chu Hứa, ra vẻ thân thiết như em chí cốt, nghe giọng còn cố pha trò để tạo “hiệu ứng chương trình”.

Nhưng biểu cảm trên mặt hắn ta lại y hệt mấy thằng lưu manh thời cấp hai, thích chỉ trỏ các nữ qua lại trong trường.

Chiều nay không chiếm tí lợi nào từ tôi, giờ lại quay sang giở trò với người khác.

Đúng kiểu… đầu óc có vấn đề.

Chu Hứa không nhận xiên thịt dê của Mạch Tùng, môi mỉm mắt thì lạnh lẽo, toát ra vẻ xa cách sắc bén.

Ông xem, chọc vào người ta gì, vừa mới dỗ ngon dỗ ngọt chưa bao lâu đã nghe người khác bảo fan mình “không hiểu gì về đua xe”.

Không tức mới lạ đó.

“Tư duy này mà ra, thì phụ nữ cũng đâu hiểu nổi rap đâu nhỉ?

Nên cậu có đang nghĩ rằng những fan nữ ủng hộ mình thật ra chẳng hiểu nổi nội dung sâu xa trong nhạc cậu, cũng chẳng xem gì từ video cậu , mà chỉ đơn giản mê gương mặt cậu thôi?”

“Hay là cậu vốn không xem phụ nữ là fan thực thụ?”

!!!

Ông ơi, mắng hay lắm!

Chu Hứa, cái miệng này không đi luật sư thì phí đời!

Mạch Tùng nghẹn lời tại chỗ, vừa gượng vừa cố chữa cháy.

Chu Hứa thì chẳng thèm để ý máy quay còn đang hoạt hay không, chỉ chăm ký tặng cho Lục Doanh Ảnh một lần cả chục cái luôn.

Tôi quay lưng lại máy quay, cố nhịn đến nỗi muốn nghẹt thở, chắc chắn hắn nghẹn đến “cắm mặt lên chảo” rồi, hu hu hu!

Chu Hứa là tay đua chuyên nghiệp, khách mời bay vào show đã là cố hết sức. Hai ngày sau lập tức quay về để tiếp tục luyện tập.

Không có ấy, quá trình ghi hình trở lại bình thường.

Cho đến khi show kết thúc, Mạch Tùng cũng không thêm chuyện gì, chỉ lâu lâu liếc tôi bằng ánh mắt âm u như muốn đốt người.

Tôi đây, nữ tử hán chân chính, đối với loại “tấn công bằng ma thuật” vô thưởng vô này dĩ nhiên là coi như không thấy.

Dù sao cũng chỉ là người qua đường, chương trình xong thì chẳng ai liên quan đến ai, ai tức giận người đó ngu thôi.

Hai tháng sau,

Chu Hứa sau khi tỏ thành công thì càng bám tôi hơn. Rảnh là chạy đến xưởng tranh chơi.

Vì sợ bị nhận ra hỗn loạn, hôm nay chạy chiếc “Hạ Lợi đời thứ 9” nát bét, mai lại đổi sang chiếc xe điện cũ kỹ của người già, đúng là hành vi nghệ thuật sống

Tôi đang chờ xem lần tới còn chơi trò gì nữa, thì “trò chơi lớn” thật sự đã tìm đến hai đứa tôi:

【Hot search giới giải trí】

#ChuHứa có thể là con ngoài giá thú?# 【Bùng nổ】

#Giấc mơ nhà giàu của Dị Sơ tan thành mây khói#

#Giả danh con nhà giàu, Hoa sen trắng thật sự#

#Cặp đôi thanh thuần mà thích chính thức tan vỡ#

16

???!

Hả? Hả hả???

Từng chữ tôi đều hiểu, ghép lại thì tôi đọc không ra nghĩa gì nữa!

Còn chưa kịp hoàn hồn, cuộc gọi từ Chu Hứa đã hiện lên trên đầu màn hình.

Bên kia đầu dây vang vọng tiếng người hỗn loạn, còn xen lẫn tiếng cơ máy móc. Giọng Chu Hứa trầm hơn thường ngày:

“Thấy hot search chưa? Là tên Mạch Tùng liều mạng kia giở trò đấy.”

“Anh đang lên máy bay, khoảng 11 giờ đêm sẽ đến nơi.”

Có người gọi tên tiếng Anh của ấy phía sau, giọng điệu đầy căng thẳng.

Trước khi cúp máy, dặn dò nhẹ giọng:

“Đừng lo, cứ ở nhà yên ổn. Nếu sợ thì tới tìm Tiêu Lạc, mọi chuyện còn lại để lo.”

Yên tâm đi, ngoài ngồi yên thì tôi cũng chẳng gì.

Thần tiên đánh nhau, tôi chỉ là “tế phẩm thí mạng” thôi mà…

Nhưng rốt cuộc tên Mạch Tùng gì mà có thể kéo cả hai chúng tôi lên hot search thế kia?!

Tôi nhấn vào trang cá nhân của Mạch Tùng, thấy bài đăng mới nhất là quảng bá ca khúc mới “Giả”.

Bên dưới, cư dân mạng đã trích dẫn hàng loạt câu lời bài hát:

【Một con đ* giả tạo đóng vai thanh cao】

【Một tên ăn chơi trụy lạc sống phung phí】

【Tính toán đủ đường mà cũng chẳng cưới , chỉ là vỏ rỗng】

【Nói ? Phí lời】

【Bày tỏ? Giả dối】

【Sự thật sẽ do tôi phơi bày】

??!

Không thể phủ nhận, có vần đấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...