Về Nhà Tôi Nói [...] – Chương 9

Kế thừa cái gì chứ?”

Chu Chính Tắc cau mày, mím chặt môi, sắc mặt nặng nề.

“Ý gì? Con không cần Chu thị?

Vậy con mua cổ phần Chu thị gì?”

Bất ngờ, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén.

“Con muốn hủy diệt Chu thị?

Con tàn nhẫn đến mức đó sao?

Đừng quên, trong người con vẫn chảy máu của nhà họ Chu!”

Tôi lấy tay khều lỗ tai, tỏ vẻ khó chịu.

“Chú quá rồi.

Tôi là cổ đông Chu thị, công ty sản thì tôi lợi gì?”

Từ sau khi công ty niêm yết, tôi luôn phải giữ hình tượng.

Rất nhiều năm rồi mới có thể thoải mái như thế này.

Báo thù xong rồi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng gỡ xuống.

Cảm giác thật nhẹ nhõm.

Sau cuộc chuyện, Chu Chính Tắc chủ triệu tập hội đồng quản trị,

chuyển giao chức vụ Chủ tịch và CEO cho tôi.

Đồng thời tuyên bố trước toàn thể hội đồng:

khi ông ta qua đời, toàn bộ cổ phần Chu thị sẽ do tôi thừa kế.

Lão cáo già giở chiêu “lùi một bước tiến ba bước”.

Nhưng tôi không mắc bẫy.

Tôi sớm nhận tin: ông ta ngoài 60 tuổi rồi, vẫn đang tìm cách thụ tinh nhân tạo sinh con.

Cùng lúc đó, ông ta âm thầm tìm kiếm cách phục dựng gen của Chu Linh Quân.

Bên phía Chu Linh Quân vừa có tĩnh, liền bị người của tôi phục sẵn tóm lại điều tra.

Còn bên Chu Chính Tắc, ông ta đã thành công.

Nhưng tôi lại đem thông tin đó báo cho mẹ Chu.

Rồi âm thầm ra tay, giúp bà ta thoát khỏi viện điều dưỡng trong một thời gian ngắn.

Phôi thai bà ấy trích xuất danh nghĩa “vợ hợp pháp” và… tiêu hủy toàn bộ.

Trước khi bị đưa trở lại viện, bà Chu còn đích thân ra tay,

dùng biện pháp vật lý chấm dứt hoàn toàn hy vọng có thêm con của Chu Chính Tắc.

21.

Sau khi điều tra kết thúc, Chu Linh Quân bị giám sát nghiêm ngặt hơn trước.

Tôi đến thăm Chu Gia Nguyệt trong trại giam.

Vừa thấy tôi, ta đã gào khóc, mắng nhiếc như phát điên:

“Đều tại mày! Tất cả là tại mày! Nếu không có mày, gia đình bốn người chúng tao đã là gia đình hạnh phúc nhất thế gian rồi!”

Tinh thần ta đã có dấu hiệu suy sụp rõ rệt, sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy gò tiều tụy.

Xem ra… quả thận kia đã bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.

Đợi đến khi ta bình tĩnh lại, tôi kể cho ta nghe toàn bộ chuyện xảy ra bên ngoài.

Bao gồm bản án của Chu Linh Quân.

Bao gồm việc mẹ Chu phát điên, bị đưa vào viện tâm thần.

Bao gồm cả kết cục thê thảm của Chu Chính Tắc.

Tôi thẳng vào mắt ta, chậm rãi:

“Không còn ai đến cứu đâu.”

Cô ta phát điên thật sự, cảnh sát trại giam phải xúm lại giữ chặt cũng không áp chế nổi.

Lần này, tôi đã thấy — trong cơn hỗn loạn đó, xuất hiện một chút tuyệt vọng.

Dù có ra khỏi tù, ta cũng không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Chu nữa.

Sau khi xuất viện, Chu Chính Tắc lập tức triệu tập cuộc họp cổ đông, cố giành lại quyền điều hành công ty.

Nhưng trên đời gì có chuyện “ cho là cho, lấy lại là lấy lại”?

Tôi từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Liên minh cùng các cổ đông khác, tôi chính thức đá ông ta ra khỏi cuộc chơi.

Chu Chính Tắc… đã già rồi.

Không còn người thừa kế.

Không còn ảnh hưởng.

Không còn thế lực.

Trong giới kinh doanh, sẽ không ai vì một lão già thất thế mà mềm lòng.

Chỉ cần lợi ích đủ lớn, cổ đông sẵn sàng ủng hộ bất kỳ ai ngồi vào ghế cao nhất.

— (Hết).

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...