Quay lại chương 1 :
14.
Tôi hào phóng mua hai cái bánh bao nhân thịt to tổ bố để tự thưởng cho mình.
Rồi tôi và bà chủ tới đồn cảnh sát.
“Thưa các công an, Chu Linh Quân đã rõ ràng là muốn lấy thận của cháu, đây là bằng chứng.
Cháu sợ quá mới đánh ta.”
Vì tôi chưa đủ 18 tuổi nên phía cảnh sát rất xem trọng vụ việc này.
Chu Linh Quân thì đã trên 18, mà chấn thương chỉ là xây xát bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Chu Linh Quân băng bó như xác ướp xuất hiện tại đồn, chuẩn bị thẩm vấn.
Hắn liền lật mặt:
“Tôi chỉ thôi mà, mẹ tôi đâu có bị suy thận gì đâu.”
Gia đình họ Chu năm nào cũng kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Hồ sơ khám bệnh của mẹ Chu gửi tới, xác nhận lời của Chu Linh Quân là đúng.
Tôi xuất hiện đúng lúc, chủ cung cấp thêm manh mối.
“Trước đây không lâu, cháu và bà có đi nhặt rác ở bệnh viện XX, từng bắt gặp người nhà họ Chu.
Loáng thoáng nghe thấy họ gì đó như: ‘Gia Nguyệt, suy thận có thể chữa ’.”
Dựa theo đầu mối tôi đưa, cảnh sát tới bệnh viện tra xét hồ sơ điều trị của Chu Gia Nguyệt.
Kết quả không chỉ tìm hồ sơ chẩn đoán suy thận từ một năm trước, mà còn phát hiện cả hồ sơ xét nghiệm ghép tạng.
Ngay sau khi hoàn tất xét nghiệm, gia đình họ Chu lập tức xét nghiệm huyết thống với tôi và âm thầm bắt đầu tìm kiếm “con ruột”.
Chu Chính Tắc với cảnh sát:
“Chúng tôi không hề biết việc Linh Quân tự ý tìm Vọng Thư, ép con bé xét nghiệm ghép thận.”
Mẹ Chu thì khóc lóc:
“Dù chúng tôi không nỡ buông bỏ Gia Nguyệt – đứa con nuôi đã gắn bó suốt hơn chục năm,
Vọng Thư là con ruột của chúng tôi.
Chúng tôi chưa bao giờ có ý định dùng mạng của Vọng Thư để đổi lấy mạng của Gia Nguyệt.”
Tôi ngẫm lại, trước khi Chu Linh Quân khỏi chân, Chu Chính Tắc từng đến tìm tôi, chỉ bảo tôi quay về chăm sóc Linh Quân.
Ngoài Linh Quân ra, không ai từng nhắc đến việc tôi phải đi xét nghiệm hay hiến thận.
Lời của vợ chồng họ Chu… chưa chắc đã là dối trá.
Nhưng…
Chu Gia Nguyệt… thật sự không biết gì sao?
15.
Tôi một mình tìm đến Chu Gia Nguyệt đang ngồi chờ ở đại sảnh.
“Anh dùng lừa gạt và cưỡng ép để ép một người chưa đủ mười tám tuổi như tôi đi xét nghiệm ghép tạng.
Hành vi đó đủ khiến ta ngồi tù rồi đấy.”
Cả nhà họ Chu lúc này đều đang trong phòng thẩm vấn, chỉ còn mình ta ở ngoài.
Chu Gia Nguyệt không còn giả vờ.
Cuối cùng cũng để lộ ra bộ mặt thật – sắc nhọn và độc ác.
“Tất cả là tại ! Đó là trai ruột của , sao nỡ đẩy ấy vào tù?”
“Nếu huyết thống quan trọng đến , thì còn ở nhà họ Chu gì?”
“Tôi là người ba mẹ và trai đã nuôi lớn bằng chính mắt, chính tay họ.
Cô muốn họ đuổi tôi đi à? Không bao giờ có chuyện đó!”
“Ha~ tôi thì sao phải muốn thế?
Cô xem họ như bảo vật.
Còn tôi chỉ coi họ là người dưng không hơn không kém.
Tôi chẳng thèm cái gia đình sẵn sàng bênh vực đứa con nuôi, còn coi tính mạng con ruột như trò .
Cô thích kiểu người đó thì cứ việc giữ lấy.
Nhưng nếu họ dám tổn thương tôi, tôi sẽ bắt họ trả giá gấp đôi.”
“Cô không sợ bị trời à?”
“Cô chiếm đoạt cuộc đời tôi, còn muốn cướp luôn quả thận của tôi.
Cô còn chưa bị sét đánh, tôi sợ cái gì?”
“Cô linh tinh cái gì đó? Tôi nghe không hiểu!”
“Không hiểu thì thôi.”
Tôi đứng dậy định rời đi.
Từ tấm trang trí bằng kính bên cạnh, tôi thấy rõ vẻ nhẹ nhõm của ta.
Tôi đột nhiên quay đầu hỏi:
“Cô biết chuyện Chu Linh Quân từng ghép tủy thành công với đúng không?”
Chu Gia Nguyệt sững người, vô thức bật thốt:
“Sao biết?”
Rồi lập tức chối phắt:
“Cô cái gì? Tôi không biết gì cả. Cô đừng hòng vu oan cho tôi!”
Từ tài liệu cảnh sát tra , người duy nhất từng ghép tủy thành công với Chu Gia Nguyệt chính là Chu Linh Quân.
Anh ta hoàn toàn đủ điều kiện hiến thận.
Thế nhà họ Chu lại chậm chạp không tiến hành ca phẫu thuật nào cả — đủ để chứng minh họ không nỡ để con trai hy sinh.
Và chắc chắn họ cũng sẽ không sự thật đó cho Gia Nguyệt biết.
“Cô sở dĩ chắc chắn tôi có thể ghép tủy thành công với , là vì biết từng hợp tủy với , đúng không?”
“……”
“Sợ gì chứ, ba mẹ đang ở trong phòng thẩm vấn, không ai nghe thấy đâu.”
Chu Gia Nguyệt liếc trước liếc sau, rồi tiến sát lại, nghiến răng:
“Thì sao nào? Họ ngoài miệng thì tôi,
không ai trong số họ nỡ lấy thận của con trai mình cả, toàn là giả nhân giả nghĩa!
Tôi chỉ muốn họ tận mắt thấy, chính con trai họ tự tay lấy thận con ruột của họ để cứu tôi!”
“Ha… đúng là độc ác.”
“Cô biết thì sao? Ba mẹ sẽ tin chắc?
Anh tôi sẽ vì mà thay lòng đổi dạ chắc?
Nói cho biết, tôi chỉ cần giả vờ đau vài lần trước mặt ấy, ấy đã đi tìm rồi.
Trong mắt ấy, còn không bằng một sợi tóc của tôi.
Ngày bị đuổi khỏi nhà, tôi cố giả vờ khóc, vờ phát bệnh.
Cô thấy không? Không một ai trong nhà họ Chu đi tìm cả.
Đối với nhà họ Chu, là một người thừa — không có cũng chẳng sao.
Vậy tại sao không lấy thận của để cứu tôi?
Tôi sẽ giúp hiếu thuận với ba mẹ, một người em ngoan của trai.
Cô xem, như thế chẳng phải là ‘về nhà’ rồi sao?”
Tôi lạnh mặt.
Bạn thấy sao?