9.
Một tháng sau, Chu Linh Quân với cái chân còn đang bó bột, lết đến trước cửa nhà tôi.
“Nói đi, phải thế nào mới chịu theo tôi về nhà?”
Tôi thấy kỳ lạ.
Thằng nhóc này chẳng phải cực ghét tôi sao?
“Đây chính là nhà tôi, định bảo tôi đi đâu?”
“Trong người chảy dòng máu nhà họ Chu, đương nhiên phải về nhà họ Chu!”
Tôi đi một vòng quanh ta, vừa đi vừa kỹ từ đầu đến chân.
Chu Linh Quân bắt đầu thấy không thoải mái.
Chu Linh Quân bắt đầu nổi cáu.
“Cô định gì tôi đấy? Nhìn gì dữ ?”
Tôi chống cằm suy nghĩ, bất ngờ cúi xuống, áp mặt ngang tầm với ta.
“Anh thật đi, có phải mắc bệnh gì mà không đổi nội tạng thì sống không nổi không?”
Chu Linh Quân bị dọa cho nhảy dựng, phòng bị trong lòng lập tức hạ thấp.
Theo phản xạ, đáp:
“Sao có thể chứ? Tôi khỏe mạnh lắm.
Nếu không phải vì tôi không thể…”
“– Kỷ Vọng Thư, đang gài lời tôi!!”
Chu Linh Quân phẫn nộ.
Chu Linh Quân gào thét.
Nhưng vô dụng.
Tôi thấy không moi gì thêm, bèn thở dài.
“Chán ghê.”
Tốt bụng và lịch sự đẩy xe lăn của ta ra ngoài cửa.
Nhà tôi trước cửa có bậc thềm nhỏ, đường xóc nảy ổ gà.
Tôi cũng không tốt bụng đến mức gọi tài xế đến đón .
“Bye bye ông tướng nhé!”
10.
“Bác sĩ, cháu là con ruột của Chu Chính Tắc – tổng tài tập đoàn Chu thị, bác sĩ có thể kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bà cháu không ạ?”
“Đây là kết quả giám định ADN giữa cháu và Chu Chính Tắc.”
“Đây là giấy xác nhận quan hệ huyết thống do đồn cảnh sát cấp.”
“À đúng rồi, bọn cháu không có tiền!”
Tôi dắt bà đến bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất thành phố đi một vòng.
Bà rất mãn nguyện.
Bà cực kỳ hợp tác.
“Cháu bà lớn rồi, biết hiếu thảo với bà rồi, nuôi không uổng công!”
Một số bệnh viện đuổi thẳng hai bà cháu tôi ra khỏi cửa.
Một số thì ban đầu đồng ý tiếp nhận, vừa gọi điện xong là lập tức trở mặt đuổi người.
Một số thì gọi luôn cảnh sát đến bắt chúng tôi đi.
Nhưng chúng tôi – một già một trẻ – ngoài hộ khẩu ra thì chẳng có gì cả.
Cảnh sát chủ yếu là phê bình giáo dục rồi cho về.
Duy chỉ có một bệnh viện có thái độ rất lạ.
“Cô Kỷ, đã đến rồi thì chi bằng và bà cùng luôn một lượt kiểm tra nhé!”
Đây là bệnh viện duy nhất mà tôi chủ kéo bà đi thẳng, không quay đầu.
11.
Chốt mục tiêu xong, tôi liền dắt bà tới bệnh viện đó.
Vâng…
Đi nhặt rác!
“Bà ơi, sau này mình sẽ sinh sống ở bệnh viện này nhé.”
Bà chẳng vui vẻ gì.
“Xa lắm, bà vẫn thấy con phố gần nhà tiện hơn.”
“Tuyến đó cháu ‘cho ’ rồi, bà có về cũng không nhặt đâu.”
Bà lập tức đổi giọng.
“Con nhóc chết tiệt, cứng cáp rồi là gì cũng không thèm hỏi bà một tiếng.
Nhưng đầu óc ăn cũng không tệ. Bên kia bao nhiêu một ngày?”
“Năm hào.”
Bà nổi giận.
“Đồ của! Thế khác gì đem cho không?!”
Bà quay người định bỏ đi.
Tôi bình thản :
“Cháu ‘’ cho ông Lý ở khu bên kia rồi.”
Bà lập tức quay đầu, chỉ tay vào mũi tôi mắng một trận.
“Con ranh, mày cố đúng không? Tao nuôi mày lớn, mày quay lại tao!”
Mắng thì mắng, bà vẫn không đi.
Bởi vì ông Lý thích bà, suốt ngày mơ mộng đến một mối tuổi xế chiều với bà.
Nhưng mục tiêu của ông ta không phải là gương mặt đầy nếp nhăn của bà…
Mà là… của hồi môn của bà – cái địa bàn gom ve chai ở khu phố đó.
Nếu bà mà chuyển đi, địa bàn mất, “tiền ” cũng toi.
Chưa kể còn bị ông Lý sàm sỡ.
Mấy ngày đầu, bệnh viện vẫn cố đuổi hai bà cháu tôi.
Nhưng hễ họ vừa bước đến…
Bà lập tức nằm lăn ra đất.
Tôi thì ôm bà gào khóc như bị cướp mạng.
Bệnh viện không gánh nổi rắc rối, cũng chẳng chịu nổi tai tiếng, đành mặc kệ.
Trong bệnh viện, người tốt cũng nhiều.
Nhiều thân nhân bệnh nhân ăn không hết đồ, đều đem cho hai bà cháu tôi.
Tôi không bao giờ lấy không.
Sẽ giúp họ đổ rác, chạy việc vặt.
Nhưng người xấu cũng chẳng ít.
Thấy tôi còn nhỏ, có người toan bắt cóc đem bán lấy tiền.
Có kẻ thấy bà già yếu, tranh thủ giật đồ.
Tôi liền xoay tay một cái, đem bọn buôn người bán luôn cho cảnh sát – kiếm kha khá.
Bà thì đuổi không kịp mấy kẻ cướp vặt – xem như thiệt nhẹ.
Tính ra thì: lời nhiều hơn lỗ.
12.
Một tháng sau.
Tôi kéo cái bao tải đầy phế liệu lết đi.
Vừa hội ngộ với bà thì thấy người nhà họ Chu đang bước vào cổng bệnh viện.
Tôi lập tức đội mũ, đeo khẩu trang, đặt bao tải bên chân bà.
“Bà ơi, cháu có việc gấp, bà trông giúp bao này nhé, cháu quay lại liền!”
Vừa bước hai bước, tôi lại quay về, dúi khẩu trang cho bà, kéo bà nấp vào một góc.
“Người nhà họ Chu đến rồi, đừng để họ thấy bà.”
Bà chửi thầm, “Giống như ăn trộm ấy, lén lén lút lút.”
Nhưng vẫn không rời nửa bước khỏi góc tường.
Trước khi cửa thang máy mở, tôi đã nhanh chóng lẻn vào.
Nhìn thấy họ xuống tầng 5, tôi bấm tầng 6, rồi từ đó men theo cầu thang đi bộ xuống lại.
Tôi đi từ phòng khám này sang phòng khám khác, lén lút quan sát.
Cuối cùng, qua ô kính cửa một phòng khám của bác sĩ lão làng, tôi thấy người nhà họ Chu.
Không phải ông bác sĩ trung niên từng cố giữ tôi và bà lại khám chung lần trước.
Bảo sao tôi không tìm thấy bất kỳ tài liệu nào liên quan đến nhà họ Chu ở văn phòng ông ta.
Cửa phòng đóng chặt, không nghe gì.
Bạn thấy sao?