Về Nhà Tôi Có [...] – Chương 8

Tôi nghe thấy không ít tiếng bàn tán xung quanh.

 

"Thật tội nghiệp, tiểu thư thật bị bỏ rơi, sống còn không bằng tiểu thư giả."

 

"Tôi nghe , Thẩm Thất Thất bị nuông chiều đến mức không còn phép tắc. Thật là tội nghiệp cho Thẩm Nhân Nhân."

 

"Đúng , trước mặt đã như thế, không biết sau lưng còn ức hiếp người khác như thế nào."

 

Tôi Thẩm Nhân Nhân bên cạnh, trên mặt đầy vẻ ủy khuất trong đáy mắt lại lóe lên sự đắc ý.

 

Tôi đổ rượu trong tay lên người ta.

 

Rượu chảy xuống.

 

Thẩm Nhân Nhân thật là thảm .

 

Cô ta mặc chiếc váy trắng giờ đã nhuốm đỏ vết rượu.

 

Tôi chậc chậc: "Nhân Nhân à, rốt cuộc cậu là em nhà ai, sao lại giúp người ngoài ?"

 

 

Tôi quét mắt mọi người đang có mặt ở đâ, sau đó nhẹ nhàng : "Mọi người đều là đại lão trong giới thương chính, đôi khi người cũng phải tỉnh táo. Tôi có nhiều video hay lắm, hôm nay mời mọi người xem miễn phí."

 

Nói xong, tôi bấm nút trên điều khiển từ xa.

 

Trên màn hình lớn, cảnh Thẩm Nhân Nhân bỏ thuốc vào ly quay lại rõ ràng.

 

Rất là rõ ràng.

 

Người đầu tiên chạy đến là Thẩm Tử Nghiễn, tiếp theo là Thẩm Dịch, rồi Thẩm Cảnh và Thẩm Nhuận cũng nhanh chóng đi tới.

 

Tôi để ly rượu lên khay rồi lau tay, sau đó tiện tay ném điều khiển vào thùng rác, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của họ.

 

Dù gì cũng chếc.

 

Giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt.

 

Khi rõ người đó, tôi không khỏi ngạc nhiên.

 

Sau đó tôi bị kéo vào một căn phòng ở Thẩm gia.

 

Căn phòng tối tăm, tôi không thấy rõ biểu cảm là vui hay giận.

 

"Anh… Anh tư."

 

Thẩm Tử Nghiễn đứng rất gần tôi, hơi thở phả vào mặt.

 

Tôi nghĩ rằng Thẩm Tử Nghiễn sẽ hỏi về chuyện ở buổi tiệc.

 

Không ngờ câu đầu tiên ta là: "Thất Thất, muốn một món quà sinh nhật!"

 

Tôi mở to mắt.

 

"Được thôi, tư muốn quà gì? Thất Thất sẽ tặng cho ."

 

Tôi mà như không .

 

【Chỉ cần không hỏi tới Thẩm Nhân Nhân, chúng ta vẫn là em tốt.】

 

"Đây là lời em ."

 

Tôi vừa định gật đầu, đã bị người ta nâng cằm lên.

 

Một nụ hôn rơi xuống.

 

Trong nháy mắt, tôi choáng váng.

 

Sau đó tôi giãy giụa kịch liệt.

 

Giây tiếp theo, hai tay tôi bị khóa lại phía sau.

 

Nụ hôn trên môi ngày càng mãnh liệt.

 

"Thẩm …"

 

Tôi vừa thốt ra.

 

Đã bị chặn lại.

 

Một lúc lâu.

 

Tôi thở hổn hển hít lấy hít để không khí trong lành.

 

Ngẩng đầu lên vào đôi mắt sáng rực của Thẩm Tử Nghiễn: "Thất Thất, thích em, thật sự thích. Không biết từ khi nào, gần đây ngày càng không kiềm chế . Em tin , chúng ta ở bên nhau không?"

 

Như sét đánh giữa trời quang.

 

Tôi bỏ chạy.

 

Ra ngoài thấy đã bắt gặp ánh mắt tối sầm Thẩm Cảnh.

 

Thẩm Cảnh bỗng dưng căng thẳng: "Nó đã gì với em?"

 

"Không…" Tôi toan biện minh.

 

Nhưng ánh nước trên môi không thể lừa dối ai.

 

Thẩm Cảnh bước từng bước về phía tôi, ép tôi không còn đường lui, tôi cảm nhận áp lực xung quanh càng lúc càng nặng.

 

【Trời ơi, hai người này đều điên rồi sao?】

 

"Thất Thất, em không ngoan."

 

【Ngoan cái đầu , nếu vẫn tiếp tục ngoan thì tôi đã bị xe đâm chec nữa rồi.】

 

Mắt Thẩm Cảnh đỏ như máu, chằm chằm vào môi tôi, ngón tay lướt nhẹ trên đó.

 

"Anh, đừng dọa Thất Thất."

 

Giọng của Thẩm Nhuận đến như một vị cứu tinh.

 

Thẩm Cảnh lập tức khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng.

 

Tôi lại một lần nữa chạy trốn.

 

Tôi không về nhà họ Thẩm, rất nhanh đã bị họ tìm thấy.

 

Từ ngày hôm đó, Thẩm Nhân Nhân biến mất.

 

Tôi cũng rất khó hiểu.

 

Thẩm Nhân Nhân sao có thể biến mất?

 

Cô ta là nữ chính mà, mặc dù tôi chưa bị đuổi ra đường Thẩm Nhân Nhân rất để ý đến nhà họ Thẩm, sao lại biến mất .

 

Tôi hỏi hệ thống, hệ thống cũng biến mất.

 

Ngày thứ ba, điện thoại tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.

 

"Thẩm Thất Thất, muốn biết sự thật không? Đến địa chỉ này tìm tôi."

 

Cúp máy, tôi nhận một tin nhắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...