Về Nhà Tôi Có [...] – Chương 1

Khi tôi xuyên không đến đây, nữ chính Thẩm Nhân Nhân vừa mới ngã xuống cầu thang.

 

Có vẻ ngã khá nặng vì tiếng rất lớn.

 

Người đầu tiên chạy đến sau tiếng trai thứ hai của Thẩm Nhân Nhân, Thẩm Dịch.

 

Trước tiên bế Thẩm Nhân Nhân lên, sau đó tôi với ánh mắt đầy căm phẫn.

 

Bởi vì lúc này tôi đang đứng ở cửa cầu thang, trông y như một người phụ nữ xấu xa.

 

Không có gì bất ngờ khi mọi người đều hoài nghi tôi.

 

"Thẩm Thất Thất, nếu Nhân Nhân có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng ."

 

Nói xong, Thẩm Dịch bế Thẩm Nhân Nhân bước thật nhanh ra ngoài.

 

Tôi thở dài, không biết bây giờ mình nên gì.

 

Tôi xuyên không thành nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết mang tên "Về nhà, bốn người cưng chiều đến tận trời".

 

Nữ chính Thẩm Nhân Nhân từ khi sinh ra đã bị thất lạc, phải lang thang bên ngoài suốt mười năm, năm nay mười bảy tuổi mới tìm thấy.

 

Tôi là đứa trẻ mồ côi cùng ngày tháng năm sinh với ta, đem về chỉ để giúp một phần an ủi mẹ nữ chính đỡ đau buồn.

 

Tuy nhiên, mẹ nữ chính vì sức khỏe yếu sau sinh đã qua đời khi tôi mới hơn một tuổi.

 

Ba năm sau khi mẹ nữ chính mất, cha ta cũng vì đau buồn mà qua đời.

 

Chỉ còn lại bốn người của nữ chính và tôi.

 

Tóm lại, tôi lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của họ, sống như một nàng công chúa khi nữ chính trở về, cuộc sống tốt đẹp của tôi cũng dần đi đến hồi kết.

 

Vì ghen tỵ và sợ nữ chính cướp đi thương nên sau khi Thẩm Nhân Nhân trở về Thẩm gia, tôi đã liên tục tìm cách hãm ta, để rồi cuối cùng phải chịu một kết cục thảm .

 

Anh trai lớn của nữ chính, Thẩm Cảnh, là một tổng tài lạnh lùng.

 

Anh trai thứ hai, Thẩm Dịch, là một cao thủ game có tính khí nóng nảy.

 

Anh trai thứ ba, Thẩm Nhuận, là một bác sĩ dịu dàng.

 

Anh trai thứ tư, Thẩm Tử Nghiễn, là một minh tinh lưu lượng đang siêu hot.

 

Với bối cảnh tiết cốt truyện không thể hiểu nổi này, tôi sống sót đã là điều kỳ diệu.

 

Hiện tại, trong đầu tôi vang lên giọng của hệ thống: 

 

[Xin hãy giữ vững thiết lập nhân vật và sống sót qua cốt truyện.]

 

………

 

Có phải gọi là hoàn thành một nửa ước nguyện không?

 

Trong cốt truyện ban đầu, tôi vốn là một tiểu công chúa kiêu ngạo luôn tìm cách đối phó với Thẩm Nhân Nhân.

 

Giữ vững thiết lập nhân vật như này, tôi có thể sống sót mới là lạ ấy.

 

Phải đi theo cốt truyện bắt buộc, vì tôi lái xe đến bệnh viện.

 

Vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã thấy bốn người của nữ chính tụ tập ở đó, trên mặt họ hiện rõ nét lo lắng.

 

Quả thật rất đẹp trai nha.

 

"Em đến đây gì?"

 

Người lên tiếng đầu tiên là Thẩm Dịch.

 

Tôi lấy lại tinh thần: "Sao? Phòng bệnh này cấm em không vào hay là do mở? Em chỉ đến xem Thẩm Nhân Nhân có chết hay không thôi."

 

Câu này thực sự là theo cốt truyện bắt buộc, không phải tôi muốn đâu.

 

Tôi cầm theo trái cây, thể hiện một chút thiện ý.

 

Thế , Thẩm Dịch đã đứng chắn trước mặt tôi với vẻ mặt đầy tức giận.

 

"Em có biết nếu Nhân Nhân ngã nặng hơn một chút thì chân em ấy sẽ hỏng luôn không?"

 

Tôi còn chưa kịp gì, Thẩm Nhân Nhân đã ho khan một tiếng: "Anh hai, chị Thất Thất không cố ý, là do em bất cẩn."

 

Tôi đầy thắc mắc, người khác không biết, sao Thẩm Nhân Nhân lại không biết mình ngã như thế nào?

 

Thôi, trái cây này xem như mua phí, không cho ta ăn nữa.

 

"Nhìn xem, Nhân Nhân hiểu chuyện đến thế, sao em lại độc ác như ?"

 

Nói xong, Thẩm Dịch định bước tới.

 

Tôi hoảng hốt nắm lấy cánh tay Thẩm Nhuận, vội vàng lùi về phía sau ấy, vẫn phải giữ hình tượng nữ phụ.

 

"Được , đúng, mấy ai cũng quan tâm đến Thẩm Nhân Nhân."

 

Trong lòng: 【Sao lại quát tôi, có phải tôi đẩy ta đâu chứ.】

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...