Kiếp trước, trước khi khai giảng, tôi và một người mua vé giường nằm cùng khoang trên tàu, nên quyết định đi cùng nhau đến trường thủ tục nhập học.
Tưởng rằng chỉ có hai chúng tôi, ai ngờ ấy lại dẫn theo trai mới quen, mà người này chỉ mua vé đứng lại ngang nhiên chiếm giường của tôi.
Nhân viên tàu và trai ấy xảy ra tranh cãi, đoạn video bị đăng lên mạng, dân mạng hiểu lầm người đó là tôi, sau đó bịa đặt tin đồn bẩn về tôi rồi thi nhau tấn công tôi trên mạng.
Tôi thu thập đủ chứng cứ, chuẩn bị sáng tỏ mọi chuyện, lại bị mình ngăn cản.
Cô ấy bảo tôi im lặng chịu thiệt, nhận hết lỗi về mình, và bù cho tôi năm trăm tệ.
Tôi không đồng ý, ấy lỡ tay đẩy tôi ra đường lớn.
Khi tỉnh lại, tôi lập tức hủy vé giường nằm vừa đặt , quay sang mua vé máy bay.
1
Từ WeChat của Hứa Lệ Chi:
【Có ai mua vé giường nằm ngày 25 đi thành phố A không? Lập nhóm đi chung nào!】
Một cơn choáng nhẹ ập tới, đến khi mắt tôi rõ lại, nội dung tin nhắn trên điện thoại chính là thứ đầu tiên tôi thấy.
À, bắt đầu tìm người để lợi dụng rồi sao?
Rất nhanh sau đó, có người nhắc đến tôi:
【Du Vũ cũng đỗ đại học ở thành phố A mà, hai hôm trước còn tranh vé nữa. Cậu đặt chưa?】
Tôi lập tức phản ứng lại.
Tôi đã trọng sinh, quay về khoảng thời gian trước khi nhập học cùng Hứa Lệ Chi.
Lúc này đây, tôi vẫn chưa bị bạo lực mạng vì chuyện của ta và trai.
Chưa bị cuốn vào hàng loạt tin đồn bôi nhọ danh dự.
Càng chưa bị Hứa Lệ Chi đẩy xuống đường lớn rồi chết thảm dưới bánh xe.
Tôi cúi đầu điện thoại, Hứa Lệ Chi lại nhắn tin.
Cô ta :
【Du Vũ, tớ mua vé rồi, cậu thì sao?】
Không do dự, tôi mở app 12306, hoàn tiền vé giường nằm vừa đặt.
Sau đó vào một ứng dụng khác, không chần chừ mà đặt ngay vé máy bay.
Tôi chụp màn hình vé, che đi thông tin quan trọng, chỉ để lại tên mình.
【Xin lỗi nha, vé tàu khó giành quá, nên tớ mua luôn vé máy bay rồi. Xem ra cậu phải đi một mình đến thành phố A rồi.】
Cô ta gần như trả lời ngay lập tức:
【Không đâu, vé máy bay đắt lắm, cậu hoàn vé đi, hai đứa mình đi chung cho có đồng hành. Cậu từng bảo muốn thử trải nghiệm đi tàu mà?】
Tôi lạnh.
Kiếp trước, tôi chọn đi tàu là vì mấy người cùng lớp rủ rê, rằng đi tàu có thể ngắm cảnh đẹp trên đường, coi như một trải nghiệm thú vị.
Nhưng đúng là đầu tôi có vấn đề mới chọn tàu thay vì máy bay.
Phong cảnh đẹp thì chưa thấy đâu, bạo lực mạng thì nhớ mãi không quên.
Lúc đó, không chỉ ngồi chung một chuyến tàu, giường của ta còn ngay phía trên tôi.
Chúng tôi hẹn gặp nhau, không ngờ ta dẫn theo trai.
Người này mua cùng chuyến với chúng tôi, cũng chỉ là khoang giường nằm cứng.
Ban đầu tôi tưởng ta cũng mua vé giường nằm, nên ba người còn vui vẻ ngồi cùng nhau ăn vặt, chơi bài.
Đến khi nhân viên tàu tới kiểm tra vé, tôi mới biết ta chỉ mua vé đứng, hoàn toàn không thuộc khoang của chúng tôi.
Thậm chí, vé của ta chỉ có hiệu lực cho một vài chặng giữa đường, trong khi đích đến của chúng tôi là từ ga đầu đến ga cuối.
Nhân viên tàu muốn đưa ta đi, ta cố chấp không chịu, tranh cãi nổ ra và bị người khác quay lại rồi đăng lên mạng.
Trong video, ta đang cãi nhau, còn tôi chỉ đứng ngơ ngác bên cạnh.
Còn Hứa Lệ Chi? Đứng ngay góc khuất, khéo léo che kín thân mình.
Không ai nhận ra có một khác trong video.
Vì video không che mặt, nên chẳng bao lâu sau, dân mạng tìm ra thông tin cá nhân của tôi, rồi tràn vào chửi bới.
Có kẻ còn tung tin bẩn thỉu về tôi, thậm chí có người cầu ngành đường sắt cấm tôi đi tàu vĩnh viễn.
Tôi phản bác vài câu, thế là lửa giận của cả đám chuyển hết sang tôi.
Chỉ cần nghĩ đến những tin nhắn ghê tởm, những lá thư lăng mạ gửi đến trường, cùng ánh mắt kỳ thị của bè mới, tôi lại thấy khó chịu khắp người.
Tôi nhắn vào nhóm chat:
【Không còn cách nào khác, vé tàu khó đặt quá. Hơn nữa, vé máy bay cũng mua rồi, đâu như tàu hỏa có thể hoàn miễn phí trước tám ngày. Nếu giờ hủy vé, phí hoàn còn đắt ngang vé tàu luôn. Hay là cậu bù cho tớ số tiền đó?】
Hứa Lệ Chi lập tức im lặng.
Chỉ gửi mấy sticker biểu cảm, rồi tag mấy khác trong lớp, hỏi có ai đi tàu chung không.
Chỉ tiếc là, cả lớp chỉ có tôi và ta đỗ vào cùng một thành phố.
Và ngay từ đầu, người mà ta nhắm đến, chính là tôi.
2
Thoát khỏi Hứa Lệ Chi, tôi cảm giác như vừa tránh một kiếp nạn lớn trong đời.
Nhưng không ngờ, tối hôm đó, mẹ của Hứa Lệ Chi lại gọi điện cho tôi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng của mẹ Hứa vang lên đầy khó chịu:
“Du Vũ, nhà mấy người giàu, tiêu tiền như nước thì thôi đi, sao còn kéo con nhà tôi tiêu tiền theo nữa?”
Tôi nghe mà mơ hồ, vội hỏi:
“Dì ơi, dì có nhầm không? Hôm nay con đâu có đi chơi với Hứa Lệ Chi đâu ạ.”
Bà ta tiếp tục:
“Hai đứa hẹn nhau đi nhập học, ai cũng đi tàu, riêng con lại mua vé máy bay để khoe mẽ. Con mua thì kệ con, sao lại ép Lệ Chi cũng phải mua theo?”
Tôi lập tức hiểu ra.
Chắc chắn là vì hôm nay tôi đã hoàn vé tàu, nên Hứa Lệ Chi có thêm một ý tưởng mới—lấy tôi cái cớ để lừa tiền mẹ mình mua vé máy bay.
Chờ khi có tiền vé máy bay trong tay, ta chỉ cần mua hai vé giường nằm cứng, thế là đủ để ta và trai thoải mái ngồi tàu đến trường.
Tính toán hay đấy, không nghe thấy tiếng ta, tôi cũng biết đầu óc đang xoay mấy vòng rồi.
Ranh ma như , sao chưa thấy lần nào điểm toán cao hơn chút nhỉ?
Tôi đáp:
“Dì ơi, con và Hứa Lệ Chi chỉ học chung thành phố, chứ chưa từng sẽ đi chung với ấy. Mà con cũng đâu có bảo Hứa Lệ Chi mua vé máy bay cùng con?”
Bên kia, giọng bà ta vẫn đầy bất mãn:
“Hai đứa là cùng lớp, ra ngoài thì phải biết giúp đỡ nhau. Con đi máy bay một mình, có phải là quá ích kỷ không? Dì thương con dì lắm, sao số nó lại khổ, đỗ cùng trường với con cơ chứ.”
Không hổ danh là mẹ con, tư duy đúng là y hệt nhau.
Tiền của tôi, tôi tiêu, mà cũng bị mắng?
Hứa Lệ Chi và mẹ ta, cái tính thích kiểm soát ví tiền người khác cũng mạnh quá rồi đó?
Tôi nhẹ nhàng lặp lại chuyện hoàn vé, rồi thêm:
“Dì ơi, đi tàu mệt lắm, gần ba mươi tiếng đấy. Bố mẹ con thương con nên mới cho tiền mua vé máy bay. Dì thương Hứa Lệ Chi , hay là dì cũng mua cho ấy một vé máy bay đi?”
“Đồ mê tiền, nhỏ mà đã đua đòi, sau này ai mà thèm lấy!”
Tôi vừa định phản bác, đầu dây bên kia đã dập máy luôn.
Cũng tốt, khỏi mất công tranh luận.
Tiền thì không bỏ ra, chửi người thì siêu nhanh.
Con mình thì không dám đánh, không dám mắng, lại muốn tôi hạ tiêu chuẩn xuống?
Không trách Hứa Lệ Chi nhiều lúc như kẻ thiếu não, mẹ nào con nấy thôi.
Bạn thấy sao?