Vé Máy Bay Đến [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

8

Trong thời gian đó, Cố Ngôn Thâm từng đổi số để gọi cho tôi, hỏi khi nào tôi sẽ quay lại thành phố.

Tôi không trả lời.

Tôi ở quê ngoại cho tới tận sát ngày nhập học mới trở về.

Tôi đã chuẩn bị hành lý từ trước.

Mẹ muốn đưa tôi tới trường, tôi từ chối.

Sau một mùa hè đi du lịch một mình, tôi đã không còn là yếu đuối cần che chở trong lồng kính nữa.

Đến ngày nhập học, khi tôi xong hết mọi thủ tục, mới phát hiện có một số lạ đã gọi cho tôi hơn ba chục cuộc.

Và không lâu sau, số đó lại gọi đến lần nữa.

Tôi nhấc máy.

“Thẩm Thanh Thu! Cậu không đến trường báo danh à?!” – Giọng Cố Ngôn Thâm bên kia run run, không ổn định.

Tôi thản nhiên ừ một tiếng.

“Cậu… chuyển đến Bắc Kinh rồi sao?”

Tôi lại ừ một tiếng.

“Vậy ra, từ đầu đến cuối… cậu chỉ đang giỡn tôi?!” – Giọng ta gào lên như mất kiểm soát.

“Thẩm Thanh Thu! Cậu không có tim à? Suốt cả mùa hè cậu chặn tôi, tự mình chạy đến Bắc Kinh… Cậu có ý gì ? Cậu thấy chơi tôi vui lắm hả?!”

Tôi thở dài.

Tôi không hiểu… sao Cố Ngôn Thâm lại trở thành như .

Trong trí nhớ của tôi, từng là một người ấm áp, dễ mến.

Tôi đã nghĩ, dù không thể người , thì ít nhất… cũng đừng tệ đến mức này.

Tôi chuyển tiếp nguyên vẹn bức ảnh mà Hứa Yên La từng gửi cho tôi, gửi lại cho Cố Ngôn Thâm.

“Cố Ngôn Thâm, chúng ta từng hứa sẽ học cùng một trường đại học.”

“Nhưng chính cậu là người đầu tiên vỡ lời hứa đó.”

“Chính cậu là người đã liên tục chọn cách bỏ rơi tôi.”

“Ngay khi cậu chọn Hứa Yên La hết lần này đến lần khác, giữa chúng ta… đã không còn khả năng nữa rồi.”

“Cậu.”

“Bảo trọng.”

Tôi dứt khoát tắt máy.

Ngày hôm sau, tôi bất ngờ thấy Cố Ngôn Thâm đứng trước cổng trường.

Anh ta trông như mấy ngày liền không ngủ, người hốc hác, gầy sọp đi trông thấy.

“Thanh Thu.” – Anh ta gọi tôi, bước lên mấy bước.

Có lẽ ánh mắt tôi quá lạnh nhạt, nên ta chững lại, không dám tiến thêm.

“Thanh Thu… xin lỗi cậu.”

Thật ra, bây giờ… chẳng còn gì để xin lỗi nữa.

Ngày đó, khi chúng tôi cùng nhau hứa hẹn, cả hai đều thật lòng – thế là đủ rồi.

Không phải cảm nào cũng cần có một kết thúc hoàn hảo trọn vẹn.

Tình cảm mà, chẳng phải là mình có lỗi với người ta, thì là người ta có lỗi với mình.

Chỉ là lần này… người có lỗi với tôi, là ta.

Thậm chí, tôi còn mời Cố Ngôn Thâm đi ăn một bữa.

Ăn xong, tôi tiễn ra sân bay.

“Cố Ngôn Thâm, tạm biệt.” – Tôi vẫy tay chào lần cuối.

Sau này tôi nghe kể lại, vào ngày khai giảng, Cố Ngôn Thâm cứ nghĩ tôi cũng học cùng trường với .

Anh ta chờ tôi suốt từ sáng đến tối, mãi chẳng thấy tôi xuất hiện.

Cho đến khi một người học thấy story tôi đăng ở Bắc Kinh, ta mới biết sự thật.

Thì ra, tất cả những gì ta tưởng – rằng tôi đến mức bám theo tận Lhasa – chỉ là ảo tưởng tự thân.

Anh ta nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi, muốn cho một bài học…

Ai ngờ đến cuối cùng, người bị dạy cho một bài học lại là ta.

Lại nghe , sau đó không lâu, ta và Hứa Yên La cũng hoàn toàn cắt đứt.

Nguyên nhân là vì gia đình Hứa Yên La liên tục đòi tiền từ ta.

Ban đầu còn chuyển khoản, sau thì từ chối.

Gia đình Hứa Yên La liền tới trường loạn, ta đời con họ, đòi bồi thường.

Sự việc ầm ĩ đến mức trường học cũng phải can thiệp. Cuối cùng, bố mẹ Cố Ngôn Thâm phải bỏ ra một khoản tiền lớn để dàn xếp.

Danh tiếng của Hứa Yên La từ đó cũng hoàn toàn sụp đổ, không lâu sau thì nghỉ học.

Mẹ gọi điện kể cho tôi nghe mấy chuyện đó, tôi chỉ khẽ .

Tôi… đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Còn những chuyện quá khứ, hãy để gió cuốn đi.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...