5
“A, xin lỗi nhé, quên mất là nhà cậu điều kiện tốt mà. Chắc đi chơi đem theo nhiều tiền lắm ha? Chứ như tớ, để có chuyến đi này phải tích cóp mấy tháng liền đó.”
Cô ta không nhỏ, hàng người xếp bên cạnh nghe thấy đều tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và ác ý.
Nhắc đến tiền, tôi bỗng nhớ lại chiếc vé máy bay bị hủy.
Tôi bước lên một bước, thẳng vào ta:
“Vậy thì, tiện thể trả lại tiền vé máy bay của tôi đi?”
Sắc mặt Hứa Yên La lập tức cứng đờ.
“Gì… gì cơ?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, : “Cậu không biết à? Vé máy bay khứ hồi của cậu là 5 triệu 8, là tôi trả tiền đấy. Chuyển lại cho tôi nhé.”
Tôi rồi mở mã QR để thu tiền.
Chuyến đi này vốn lên kế hoạch từ sớm. Lúc đặt vé máy bay, tôi ngại phiền nên nhờ Cố Ngôn Thâm mua giúp, sau đó sẽ chuyển khoản lại cho ta.
Vậy nên, khi ta hủy vé, tiền hoàn lại cũng về tài khoản của ấy.
Nhưng đến giờ, ta chưa từng chuyển lại cho tôi.
Thấy Hứa Yên La mặt trắng bệch, Cố Ngôn Thâm cũng nổi cáu:
“Thẩm Thanh Thu, cậu có ý gì? Tôi thiếu cậu chút tiền vé đó chắc?”
Tôi thu lại nụ trên mặt:
“Vậy thì chuyển cho tôi ngay bây giờ đi.”
Gương mặt Cố Ngôn Thâm tối sầm lại, vẫn rút điện thoại chuyển khoản hơn năm triệu cho tôi.
Tôi bỗng bật , quay sang Hứa Yên La: “Tôi cứ tưởng cậu thật sự là kiểu nữ chính mạnh mẽ, độc lập. Ai ngờ đi du lịch vẫn xài tiền đàn ông ha?”
Rồi tôi giả vờ kinh ngạc, lấy tay che miệng: “Không lẽ… cậu ở chung phòng với Cố Ngôn Thâm cũng vì không có tiền phòng riêng?”
“Hứa Yên La à, nếu cậu kẹt tiền thì tôi một tiếng, tôi sẵn sàng cho mượn mà. Đâu cần phải… ừm… ‘bán rẻ’ bản thân chỉ để đi du lịch, đúng không?”
“Thẩm Thanh Thu! Cậu… cậu quá đáng lắm rồi!!!”
Hứa Yên La như bị đả kích nặng nề, nước mắt tuôn rơi như mưa, ta ôm mặt chạy ra ngoài.
“Thẩm Thanh Thu! Tôi không ngờ cậu lại là người như !”
Cố Ngôn Thâm tôi như thể lần đầu gặp tôi, trong mắt tràn đầy thất vọng, rồi cũng vội vàng đuổi theo ta.
Đúng lúc đó, quán gọi đến lượt tôi.
Bữa ăn hôm ấy, tôi ăn rất ngon miệng, thậm chí còn gọi thêm một bát cơm.
Tối về khách sạn, vừa mở cửa tầng, tôi đã thấy Cố Ngôn Thâm từ phòng tôi bước ra.
Tôi đứng sững lại: “Cậu… vào phòng tôi đấy à?”
Không ngờ Cố Ngôn Thâm chỉ tôi với vẻ bất đắc dĩ, : “Thẩm Thanh Thu, tôi biết cậu đang ghen nên mới cố ý dùng lời tổn thương Hứa Yên La khi nãy.”
Anh ta đưa tay định xoa đầu tôi, tôi lập tức lùi lại tránh né.
Anh ta , thu tay về: “Được rồi, Thanh Thu, mình hòa giải đi. Đừng cãi nhau nữa, không?”
Giọng ta thấp xuống, cố tỏ vẻ dịu dàng: “Tôi biết cậu không vui khi thấy tôi và Hứa Yên La ở cùng phòng, nên tôi đã bảo ấy dọn ra, để đến ở với cậu. Cậu đừng giận nữa, nhé?”
Tôi ta bằng ánh mắt lạnh băng, rồi đẩy cửa phòng.
Và tôi thấy Hứa Yên La đang nằm trên giường tôi, mặt còn đang đắp mặt nạ… của tôi.
“Thanh Thu, cậu về rồi à?” – Cô ta , chào hỏi tôi như thể đang ở nhà mình.
Trên bàn, bộ mỹ phẩm tôi chưa khui đã bị tháo tung, nước hoa hồng đổ đầy bàn.
Một luồng khí nghẹn nơi cổ họng khiến tôi suýt nghẹt thở.
Cố Ngôn Thâm cũng bước vào sau.
Thấy tôi về phía bàn, ta liền , :
“Thanh Thu, vừa nãy tôi đã xin lỗi thay cậu với Hứa Yên La rồi. Cô ấy không trách cậu, tôi nghĩ, xin lỗi thì cũng nên có chút quà bù đắp, nên tôi đã lấy mấy thứ của cậu…”
“CÚT RA NGOÀI!!!!”
Chưa kịp hết, ta bị tôi quát đến cứng họng.
Sắc mặt ta sa sầm, trừng mắt tôi: “Cậu gì?”
Tôi liếc lạnh một cái, rồi không chần chừ lật tung chăn, kéo Hứa Yên La từ trên giường tôi dậy.
Tôi túm cổ áo ta, lôi thẳng ra ngoài.
“Thẩm Thanh Thu! Cậu điên rồi à?!” – Cố Ngôn Thâm hốt hoảng chạy tới kéo tôi lại.
Nhưng chưa kịp chạm vào, tôi đã mạnh tay đẩy ta ra cửa cùng luôn.
Chưa hết, tôi gom cả vali và đồ đạc của Hứa Yên La, ném hết ra hành lang. Quần áo, túi xách vương vãi khắp sàn.
“Đủ rồi! Thẩm Thanh Thu!” – Cố Ngôn Thâm gào lên, rõ ràng tức đến phát run.
“Cậu lại nổi điên gì đấy hả? Cậu định loạn đến bao giờ? Định hết mọi chuyện đúng không?!”
“Vừa rồi cậu sỉ nhục Hứa Yên La trước mặt bao người, ấy không chấp nhặt với cậu.” – Cố Ngôn Thâm chỉ thẳng vào tôi –
“Cô ấy biết cậu không vui, khó chịu vì việc chúng tôi ở chung phòng, nên mới chủ đề nghị dọn sang ở với cậu! Vậy mà cậu lại xem, cậu đang cái gì? Cậu đừng quá đáng quá!”
Đáp lại lời ta là gương mặt đẫm nước mắt của Hứa Yên La.
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?