Khi tôi nắm cổ áo của Hứa Yên La, lôi cả người lẫn hành lý của ta ra khỏi phòng khách sạn và ném thẳng ra ngoài…
Ngoài cửa vang lên tiếng gào đầy phẫn nộ của người thanh mai trúc mã năm xưa:
“Thẩm Thanh Thu! Cậu lại phát điên gì nữa đấy?!”
Anh ta ôm chặt Hứa Yên La – đang nước mắt lưng tròng – tôi bằng ánh mắt như thể tôi là kẻ điên thực sự.
Có lẽ ta đã quên, chỉ mới vài ngày trước, chính tay ta đã hủy vé máy bay đi Lhasa của tôi, chỉ để thực hiện giấc mơ “lần đầu đi máy bay” của đang ôm trong lòng.
Anh cũng quên mất rằng, chuyến đi lần này vốn là hành trình tỏ mà chúng tôi đã hứa hẹn suốt ba năm.
Anh nghĩ tôi sẽ lại giống như bao lần trước, tiếp tục nhẫn nhịn và thỏa hiệp vì .
Nhưng sai rồi.
Ngay khoảnh khắc chọn bỏ rơi tôi, chúng ta đã không còn tương lai.
1
Chuyến du lịch tốt nghiệp lần này là lời hứa mà tôi và Cố Ngôn Thâm đã lên kế hoạch từ ba năm trước.
Khi đó, thành tích học tập của ấy rất tệ, còn tôi thì đủ điểm vào trường trọng điểm trong thành phố.
Là Cố Ngôn Thâm đã gần như cầu xin tôi ở lại, học chung trường với . Tôi mềm lòng nên đồng ý.
Đổi lại, đã long trọng hứa rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi sẽ cùng đến Lhasa, nơi sẽ tỏ với tôi giữa cao nguyên tuyết trắng.
Sau đó cùng đậu đại học, và kết hôn sau khi ra trường.
Tôi đã tin lời hứa đó là thật.
Vì nó, tôi đã dành trọn ba năm cố gắng, dốc hết sức kéo điểm số của từ hạng chót lên ngang bằng với tôi.
Tôi từng nghĩ tương lai của chúng tôi sẽ rõ ràng như lời hứa ấy.
Nhưng từ khi Hứa Yên La chuyển vào lớp, ánh mắt của Cố Ngôn Thâm dường như chỉ còn dõi theo ấy.
Anh ấy kèm ấy học, cùng ấy trải nghiệm tất cả những điều mới mẻ mà chưa từng .
Bữa trưa hai người, dần biến thành bữa ăn ba người.
Những món tôi gọi – cá, thịt – cuối cùng lại nằm trong bát của Hứa Yên La.
Cố Ngôn Thâm :
“Thanh Thu, cậu nên giảm cân rồi, ăn rau nhiều vào.”
Nhưng tôi rõ ràng chỉ nặng có 45 ký.
Chúng tôi hẹn đi xem phim cuối tuần, lại đột ngột thay đổi kế hoạch:
“Hứa Yên La vé phim hơn 60 tệ, bằng ba tiếng đi thêm của ấy, thấy không đáng. Cậu tự đi xem đi. Tớ cũng thấy cha mẹ kiếm tiền vất vả.”
Nhưng hình như quên mất, cách đó không lâu bố mẹ vừa mới mua cho một chiếc laptop mười mấy triệu.
Những chuyện tương tự như thế xảy ra ngày càng nhiều.
Đến cả sinh nhật tôi, cũng không đến.
Tôi cố chấp ở nhà chờ , định đợi đến rồi mới thổi nến.
Đồng hồ từ 11 giờ trôi qua 12 giờ, rồi sang tận khuya, tôi vẫn không nhận một tin nhắn nào từ .
Tôi tự an ủi bản thân, có lẽ bị việc gì đó lỡ.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lướt thấy story đăng – video và Hứa Yên La đi đua xe ban đêm.
Trong ảnh, ta ôm chặt eo , hai người tự do lướt đi trên con đường vắng.
Mãi đến hôm sau, mới mang bộ mặt áy náy đến giải thích: “Xin lỗi, tớ quên hôm qua là sinh nhật cậu.”
Cố Ngôn Thâm – người từng thân thiết như hình với bóng – nay ở đâu cũng có bóng dáng Hứa Yên La.
Kỳ thi đại học lần này, dù thi vượt kỳ vọng, điểm số vẫn không đủ vào trường top đầu.
Anh đinh ninh rằng tôi sẽ lại giống như xưa, giữ lời hứa mà ở lại Nam Thành cùng .
Nhưng đâu biết, nguyện vọng thi đại học của tôi đã điền vào Bắc Thành từ lâu.
Thật lòng mà , tôi đã hối hận từ lâu – hối hận vì từng vì mà từ bỏ trường trọng điểm.
Suốt hai năm qua, sau biết bao lần bị bỏ rơi, tôi đã không còn là luôn xoay quanh như trước nữa.
Chuyến du lịch lần này, tôi vốn định nhân cơ hội thẳng mọi chuyện với .
Thế , khi tôi vội vã ra sân bay, lại phát hiện vé máy bay của mình đã bị hủy.
Đang hoang mang, một loạt dòng chữ lạ hiện ra trước mắt tôi – như thể ai đó đang chiếu trực tiếp đoạn phim trong đầu họ:
【Tới rồi tới rồi! Chính là lần này, nam chính vì thương nữ chính chưa từng đi máy bay nên hủy vé nữ phụ để nhường. Nữ phụ nổi đóa lên rồi cãi nhau!】
【Dù nữ phụ có bắt tàu đuổi theo, thì nam nữ chính cũng đã có một ngày mật ngọt, dính nhau không rời. Nam chính hoàn toàn không còn thấy nữ phụ nữa!】
【Chính lần này, nam chính cảm thấy nữ phụ quá phiền, mỗi lần cãi nhau lại càng thấy nữ chính tốt hơn. Cuối cùng nam chính bỏ xa nữ phụ, đến với nữ chính. Tôi mê cặp này mất rồi!】
Tôi cầm điện thoại, đang do dự có nên nhắn tin hỏi thẳng Cố Ngôn Thâm không – thì tin nhắn từ đã hiện lên trước.
【Thanh Thu, Hứa Yên La chưa bao giờ đi máy bay, nên tớ đã hủy vé của cậu, chuyển cho ấy rồi.】
【Cậu mua lại vé tàu đi tìm bọn tớ nhé, bọn tớ sẽ đợi cậu ở Lhasa!】
Thấy tôi không trả lời, tin nhắn thứ hai của Cố Ngôn Thâm nhanh chóng gửi tới.
【Giận rồi à? Tớ biết cậu từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nên yếu đuối.】
【Nhưng Hứa Yên La thì sao? Người ta chịu mọi khó khăn, sao đến lượt cậu lại không chịu ?】
Tôi chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình.
Thì ra… những dòng “bình luận” lúc trước, tất cả đều là thật.
Tôi mím môi, mở lại ứng dụng đặt vé, mua một tấm vé tàu.
Chỉ là… điểm đến tôi chọn, đã đổi sang một thành phố khác.
Chính Cố Ngôn Thâm là người đầu tiên bỏ lời hứa giữa chúng tôi.
Vé máy bay đi Lhasa vào mùa hè cực kỳ khan hiếm.
Vé của tôi bị hủy, thì gần như không thể mua lại trong thời gian ngắn.
Bạn thấy sao?