Vẽ Lại Cuộc Đời – Chương 7.5

NGOẠI TRUYỆN

Tôi đã chết.

Chết năm sáu mươi tuổi.

Bị con trai mình chọc giận đến chết.

Tôi tên là Chu Tiện Nữ.

Vì tôi mà mẹ tôi không thể sinh thêm con.

Vì tôi, ba đã từng ném tôi vào lu nước giữa mùa đông.

Chân tôi bị tật, tai tôi điếc một bên.

Tôi nuôi đến mười lăm tuổi thì bị bán gả cho con trai nhà đồ tể, đổi lấy tiền cưới mười ngàn tệ.

Người đó vừa điên vừa đần, việc đánh chửi tôi là chuyện thường ngày.

Tôi đã tê liệt với mọi thứ. Gia đình ruồng bỏ tôi, nhà chồng như địa ngục.

Tôi sinh hai con trai cho nhà đó đó là đều may mắn duy nhất của tôi.

Nhưng chúng giống cha bọn chúng, chúng thô bạo, tàn nhẫn. Thậm chí còn giơ d.a.o lên với tôi.

Dù là mẹ, chẳng ai tại căn nhà đó coi trọng tôi.

Một đêm đông, chỉ vì tôi không nấu món cay cho con của mình, con trai tôi đã hắt cả muôi dầu sôi vào mặt tôi.

Tôi gào thét trên nền đất. Không ai quan tâm.

Khi thấy tôi sắp chết, chúng đem tôi ra ngoài ném đi, rồi bịa ra:

“Bà già này nấu ăn không cẩn thận, tự bổng c.h.ế.t đấy.”

Tôi c.h.ế.t như , mơ hồ, lặng lẽ.

Hôm ấy trời có tuyết. Một chút thể diện cuối cùng của đời tôi.

Trước khi bất tỉnh, tôi nghe thấy một giọng :

“Không cam lòng sao?”

Tôi khóc nấc, khàn giọng:

“Không cam lòng.”

Giọng đó bảo:

“Ta cho con sống lại lần nữa. Dù con vẫn sẽ c.h.ế.t khi sáu mươi tuổi lẻ năm ngày. Nhưng ta sẽ cho con sống một cuộc đời của người khác.”

Khi tỉnh lại, tôi đã trở về quá khứ, trở thành một tên Từ Táo Yêu, mười sáu tuổi, cùng người trongg làng vào nhà máy ở phương Nam.

Tôi việc chăm chỉ, nhanh chóng dành dụm chút tiền, sau đó cắt đứt liên hệ với gia đình.

“Táo Yêu” – cái tên đã định sẵn số mệnh.

[ – .]

Tôi gặp vài chị em tốt, nghe họ rủ sang phương Bắc ăn, thế là tôi đi theo.

Tôi tự đứng vững bằng chính nghị lực của mình, trở thành nhân viên bán hàng ở chợ đầu mối, gặp quý nhân, mọi chuyện dần tốt đẹp.

Cho đến một đêm, tôi mơ thấy ký ức của thân thể này.

Từ Táo Yêu em khác mẹ của mẹ tôi, Từ Chiêu Đệ.

Cô ấy c.h.ế.t vì bệnh khi công nhân.

Tôi đã mượn thân xác ấy… sống lại.

Tôi vội vàng tra lịch, tính lại tuổi của “Chu Tiện Nữ”, rồi nhớ lại mọi chuyện như in.

“Xin lỗi chị Triệu, em xin nghỉ vài hôm, em phải về quê.”

Tôi mấy người đàn ông, đêm hôm đó về quê cũ.

Khi tôi đến nơi, chính tôi đứa bé ấy, đang bị ấn vào lu nước.

Tôi điên cuồng xông vào, đẩy đám người kia ra.

Cô bé ấy gầy gò nhỏ bé, y như tôi nhớ.

Tôi ôm lấy bé, nước mắt lã chã rơi:

“Không sao rồi, không sao nữa rồi.”

Tôi trả một nghìn năm trăm tệ để cắt đứt quan hệ của tôi kia với bố mẹ của mình lần.

Có vẻ, tôi không chỉ sống lại mà còn có thể nhặt lại chính bản thân mình.

Lần này tôi sẽ tự thân nuôi lại tôi.

Tôi bé gầy nhom năm nào, dần lớn lên, xinh đẹp, mạnh mẽ.

Cô bé học giỏi, vào đại học, lập nghiệp, có gia đình hạnh phúc.

Không còn “Chu Tiện Nữ” c.h.ế.t rét trong tuyết.

Không còn “Từ Táo Yêu” c.h.ế.t vì sốt trong xưởng.

Chỉ còn “Từ Trân Trân” – người phụ nữ rực rỡ cả đời.

Chỉ còn “Chu Hòa Vân” – người con rực rỡ cả đời.

Còn có dự án từ thiện mang tên Chu Hòa Vân.

Còn có vô số như tôi như bé ấy bước ra khỏi bùn lầy của sự cố chấp và ngu muội.

Tôi đối với kiếp này hoàn toàn mãn nguyện.

– Hết –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...