Vẽ Lại Cuộc Đời – Chương 4

Chương 4

Dì nhỏ bán hàng trong một chợ đầu mối mới xây, lúc nào cũng đông người.

Chị em phụ nữ ăn mặc tươm tất, giọng rộn ràng. Dì nhỏ công cho một cửa hàng ở chợ.

Dì từng đến thành phố lớn, từng trải hơn, chuyện lưu loát, giọng vang, đứng ở quầy hàng hô một câu:

“Vào xem đi nào!” – Là đã át mấy nhân viên quầy bên cạnh.

Bà chủ thì mặt lạnh tim ấm, dúi cho tôi một nắm kẹo sôcôla:

“Tiểu Vân giúp chị đi giao hàng nha. Một ngày việc, thưởng một nắm kẹo.”

Dì nhỏ vừa quét nhà vừa trợn mắt:

“Giờ người bao nhiêu tiền biết không hả? Sao lại xài Tiểu Vân nhà tôi không công như hả?”

“Hai mẹ con tính toán giỏi ha, suốt ngày dòm chằm chằm ví tiền tôi!”

Bà chủ nhả vỏ hạt dưa, giọng y như muốn chọc thủng mái chợ.

Nhưng hôm sau, bà liền trả tôi năm hào một ngày, thêm một nắm kẹo, tối còn mời tôi ăn lẩu cay.

Tôi trốn trong kho, giữa đống quần áo, nghĩ mấy dì nơi đây ai cũng vừa siêng năng vừa bản lĩnh đúng là thần tiên tỷ tỷ.

Cho đến một chiều nọ.

Bà chủ cùng dì nhỏ kéo xuống lầu, cả hai cùng gào lên:

“Đồ vô liêm sĩ! Dám trộm mẫu mã nhà bà à?”

Hai bên lập tức lao vào hỗn chiến.

Dì nhỏ và tôi từ phương Nam tới, vóc dáng tuy nhỏ nhắn, lại đánh chửi chẳng kém ai.

Tôi đứng ngoài, sốt ruột đến độ quay vòng vòng.

Bảo vệ chợ đến cũng chẳng dám xen vào.

Với đồng lương ít ỏi, không ai muốn vì người khác mà liều mạng.

Tan , dì vừa chỉnh tóc rối vừa :

“Ra ngoài việc, phải dám đấu tranh. Đừng để ai coi mình là quả hồng mềm mặc họ bốp nặn.”

Giây phút đó, tôi nhớ đến bà nội và mẹ ruột ở quê.

Hồi nhỏ tôi sợ họ lắm sợ roi, sợ chổi, sợ những lời mắng chửi từ bọn họ.

Nhưng hôm nay, tôi nhận ra… bọn họ thật sự chưa là gì cả.

Đêm đó, tôi không còn mơ thấy ác mộng bị đuổi đánh nữa.

Thay vào đó là giấc mơ tôi cùng dì nhỏ tung hoành trong chợ đầu mối, đánh cho kẻ xấu bỏ chạy, rồi thưởng cả hộp sôcôla.

Khi ấy đã có chính sách giáo dục bắt buộc, học phí, tiền sách vở vẫn tốn không ít tiền.

Lên cấp hai, sách vở nhiều, chi phí càng tăng cao.

Thế mà dì nhỏ chưa bao giờ để tôi phải chủ mở miệng xin tiền.

Hễ trường có thông báo, dì như đã biết trước, lặng lẽ đặt tiền lên đầu giường tôi.

Tôi lại tranh thủ nghỉ hè đi giúp bà chủ bán hàng.

Thế là ngày tháng của hai dì cháu càng lúc càng ổn định.

Cùng lên cấp hai với tôi là Vương Thắng Nam luôn ngưỡng mộ mà :

“Dì cậu giỏi thật đấy! Mẹ tớ bảo phụ nữ bán hàng ở chợ đầu mối ai cũng là người bản lĩnh, vừa việc, vừa không sợ trời không sợ đất!”

Tôi vừa toán, vừa gặm bánh mì nhân đùi gà, thấy ánh mắt tràn ngập kỳ vọng của Thắng Nam, bèn rút gói snack cay đưa ấy:

“Ừm, dì tớ siêu lắm. Dạo này lúc tớ bài tập thì dì ngồi bên cạnh đọc sách…”

[ – .]

Rồi tôi hạ giọng, thần bí nhỏ:

“Tớ nghe bà chủ bảo, dì tớ tính tự học rồi đi thi đại học! Tớ không biết là gì, nghe đã thấy ngầu rồi.”

Dì nhỏ chưa từng tự giam mình ở một vị trí cố định.

Mấy năm đó kinh tế lên nhanh, chợ đầu mối ăn phát đạt.

Bà chủ nhanh chóng mở thêm vài quầy hàng mới.

Dì nhỏ trở thành quản lý một quầy hàng, đôi khi còn gọi là:

“Bà chủ Từ.”

Dì tên là Từ Trân Trân, mà thật ra, dì cái tên đó là dì đổi sau này.

Ngày xưa, dì cũng giống mẹ tôi, mẹ tôi tên Từ Chiêu Đệ, còn dì là Từ Táo Yêu (một cái tên quê mùa và nực mang ý nghĩa nhỏ bé, nhăn nhúm cứ thích ra vẻ mê hoặc, quyến rũ.).

Năm tôi học lớp 9, vào kỳ nghỉ đông, tôi vẫn theo dì đi .

Lúc rảnh, tôi lại trốn vào kho ôn tập.

Toán tôi giỏi, nên dì giao cả phần tính sổ sách cho tôi.

Bà chủ biết thế, liền vứt cho tôi cả xấp sổ:

“Cưng à, xem giùm chị có chỗ nào sai không. Tối chị mời cưng đi ăn lẩu cay!”

Cuộc sống đang êm đềm thì một hôm, tôi đi giao hàng về, đi ngang quầy từng bị dì và bà chủ đánh hội đồng trước đây, thì nghe thấy:

“Từ Trân Trân á? Cái bà Chu Mai tin tưởng bả dữ ha, giao cả quầy hàng cho bả.”

“Tôi nghe đồn bả đến đây từ sáu bảy năm trước rồi. Không chồng không bồ, lại nuôi một đứa con .”

“Nghe là cháu , ba mẹ c.h.ế.t nên nuôi hộ.”

“Xì, ai tin. Tôi nghe người ta bảo bả công ở miền Nam, chắc lén sinh con, sợ mất mặt nên mới giấu.”

“Như chẳng phải mười lăm mười sáu đã… ôi trời ơi, nhục chết.”

“Bảo sao không chịu lấy chồng, chắc chơi bời nhiều quá, ai mà thèm rước nữa chứ.”

Từ khi tôi theo dì nhỏ, gặp ai cũng thấy dễ thương, tốt bụng, đến mức tôi quên mất rằng trên đời vẫn còn những kẻ xấu xa như chuột cống, dơ bẩn, g.i.ế.c hoài cũng không hết.

Rõ ràng cuộc sống họ đã đủ đầy, thế mà những lời hèn hạ, tục tĩu vẫn là thú vui duy nhất đối với họ.

“Các người bậy!”

Mấy người phụ nữ đang tám chuyện quay sang, thoáng chột dạ.

Nhưng thấy chỉ là một đứa con đang đứng đó, họ liền hống hách trở lại:

“Ơ kìa, chẳng phải là con ranh nhà Từ Trân Trân à? Tránh ra, người lớn đang chuyện…”

“Ái da! Buông tóc tao ra!!”

Tôi dì nuôi vô cùng tốt, ăn đủ, ngủ kỹ.

Mười bốn tuổi, cao mét bảy ba, quanh năm bốc hàng chuyển đồ, sức vóc đầy mình.

Đám người tưởng tôi là con nhóc ngoan ngoãn, nên vẫn đang tiếp tục xấu.

Tôi liền lao lên, túm lấy tóc xoăn của một bà, giật – cào – húc – đá, miệng chửi rôm rả.

Cuộc hỗn chiến lập tức khiến dì tôi nghe thấy, chạy xuống.

Bà bán ngô gần đó thì thầm mách nguyên nhân.

Dì xắn tay áo, sấn vào:

“Mẹ kiếp! Một đám hổ cái, dám đến người nhà tôi nữa, tôi xé xác từng đứa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...