Và thế là, chẳng ai gì thêm, mọi người mặc nhiên cho rằng cha mẹ tôi đã chết.
Không biết ở ngôi làng xa xôi kia, ba mẹ tôi có bị hắt xì vì tin đồn này không.
Trên đường về, dì nhỏ hỏi tôi:
“Dì mẹ cháu, không à?”
Trẻ con không biết giấu lòng, tôi lưỡng lự rất lâu. Trong mắt tôi, dì đọc ra nỗi sợ.
“Mẹ” là một từ rất đẹp. Nhưng người mẹ ruột của tôi lại coi tôi như kẻ thù.
Khi tôi bị đánh, bị châm kim, người phụ nữ đáng lẽ phải là chỗ dựa tin tưởng nhất… lại chỉ biết quỳ trước tượng Phật trong nhà, lẩm nhẩm:
“Phật ơi phù hộ, phù hộ cho con đẻ một đứa con trai cho nhà họ Chu.”
Hai chữ “mẹ ruột” ấy tuy dễ đọc tôi lại chẳng thể mở miệng gọi ra.
Dì nhỏ không gì thêm. Cô như đã hiểu, hoặc cũng có thể… nhớ lại chuyện cũ đau lòng của chính mình.
“Không gọi thì thôi! Coi như cháu chưa từng có người mẹ đó.”
Không lâu sau khi đổi tên, dì đạp xe chở tôi đến một trường tiểu học.
Trên nền gạch đỏ thẫm, hàng chữ đúc sắt nổi bật:
“Trường Tiểu học Phủ Doanh.”
Dì nhét cặp vào tay tôi, rồi lấy tay vò rối đầu tôi:
“Đi học đi! Ăn chơi tiêu vặt gì dì cũng chiều, học hành thì không lười! Học không ra hồn là dì cầm chổi đuổi đánh từ thành Nam ra thành Bắc cho coi!”
Trường học trong thành phố thật sạch sẽ và xinh đẹp, bàn ghế lúc nào cũng ngay ngắn, không bị xộc xệch.
Tường sơn trắng tinh, dán đầy những hình dán màu sắc rực rỡ.
Tôi như con chuột lần đầu lạc vào kho gạo cái gì cũng thấy mới lạ, lại chẳng biết phải gì.
“Bạn tên gì thế?”
Ngày đầu tiên nhập học, tôi căng thẳng đến nỗi không tròn câu.
Cô ngồi trước quay xuống, là người đầu tiên bắt chuyện với tôi.
Mặt ấy tròn tròn, hơi ngăm, ánh lên vẻ khỏe mạnh và hồng hào.
“Chu…”
Cái tên đầy nhục nhã suýt nữa bật ra, tôi lập tức ngừng lại, cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp một cách gượng gạo:
“Chu Hòa Vân. Hòa trong lúa, Vân là mây trời.”
Lập tức, xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ khe khẽ:
“Tên nghe hay quá, giống tiểu thư trong phim truyền hình ấy nhỉ.”
“Tên nghe dịu dàng thật, chứ không như mấy người kia, tên đã dữ mà còn đánh nhau đau muốn chết!”
“Lý Chí Hạo, cậu còn linh tinh nữa là tôi đập đấy!”
Cả đám rất thân thiện, lập tức náo loạn cả lên.
Cô bé bắt chuyện với tôi hiền rồi giới thiệu:
“Mình tên là Vương Thắng Nam.”
Lúc đó tôi mới nhận ra, ở đây không có những cái tên như Chiêu Đệ, Vọng Đệ, Lai Đệ.
Nhưng lại có Thắng Nam, Á Nam và Siêu Nam.
Vương Thắng Nam là người đầu tiên của tôi.
Cô ấy , mình là lớp trưởng nên có trách nhiệm hỗ trợ tôi một học sinh mới quen với môi trường.
[ – .]
Tuổi nhỏ vốn dễ mở lòng, giữa con nít với nhau cũng ít có bí mật nên chúng tôi trở nên thân thiết rất nhanh.
Thắng Nam :
“Haizz, nhà mình chỉ có mình mình thôi. Nghe lớp mình có Xuân Huệ có em đấy, xinh cực kỳ, em ấy tên là Xuân Nhã.”
Tôi ôm sách, chớp mắt lắng nghe. Khi biết Thắng Nam cũng là con duy nhất trong nhà, tôi thầm lo thay cho ấy.
Tôi sợ, sợ ba mẹ ấy chỉ muốn sinh con trai nên mới đặt tên là “Thắng Nam”.
Buổi tối, trong lúc ăn cơm, tôi kể với dì nhỏ về Vương Thắng Nam.
Dì đang nhai thức ăn thì khựng lại, rồi mơ hồ đáp:
“Ba mẹ nó tin rằng nó giỏi hơn con trai. Nó thực sự rất giỏi. Con bé là bảo bối duy nhất của cả nhà nó đấy.”
Dì với tôi, ở đây nhiều gia đình chỉ có một đứa con.
Dù là trai hay , cũng đều phải đi học, mua quần áo mới, ăn cá thịt đầy đủ.
Nếu học giỏi, có thể thi đại học, và dù phải bán sạch nồi niêu xoong chảo, gia đình vẫn sẽ cố cho con mình đi học đến cùng.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ .
Trong đầu toàn là hình ảnh những trong lớp rạng rỡ, tự tin. Và câu nhẹ như gió của dì nhỏ:
“Lên đại học rồi là con sẽ thành chim trên trời, gió vừa tới là có thể bay lên .”
Nửa đêm, tôi lén lút ra phòng khách, mở cặp sách ra xem.
Bên trong là một bài kiểm tra chính tả từ vựng, trên đó chi chít những dấu gạch đỏ chói.
Chương trình học ở thành phố khác hoàn toàn với tiểu học ở làng.
Tôi cũng học lớp bốn, chỉ mới vừa biết đọc chữ.
Còn Vương Thắng Nam và các thì đã viết chữ vuông đẹp đẽ, thậm chí còn chép thơ cổ.
“Hòa Vân?”
Đèn trong phòng khách bật sáng.
Tôi quay lại, thấy dì nhỏ đang đứng sau lưng, mặc đồ ngủ, đôi mắt còn ngái ngủ chằm chằm vào bài kiểm tra của tôi.
“Á á á á á!” Tôi hét lên.
“Ối trời đất ơi!” Dì nhỏ cũng hét.
“Có khi bắt một con ch.ó dưới lầu lên viết chữ có lẽ còn đẹp hơn con viết đấy!”
Dì nhỏ dường như đã nhận ra điều gì đó.
Từ sau đêm ấy, tối nào tôi cũng ăn một quả trứng, uống một ly sữa, mỗi tuần ít nhất hai bữa cá.
Ăn xong, dì lập tức kéo tôi ngồi vào bàn:
“Mau lên, dì kèm cháu học.”
Thật ra dì nhỏ cũng chỉ học hết lớp 7 rồi bị buộc nghỉ, bị gửi ra ngoài .
Có khi hai dì cháu cùng ngồi một bài toán hay một chữ Hán khó, im lặng tới mười mấy phút chẳng ai giải nổi.
Nhưng nhờ sự cố gắng, tôi dần theo kịp tiến độ lớp.
Vương Thắng Nam và các cũng nhiệt giúp đỡ học sinh mới như tôi.
Dưới chiến lược “tấn công bằng trứng, thịt, sữa” của dì nhỏ, cơ thể tôi như cỏ dại gặp nước sau hạn dài tôi lớn lên thấy rõ.
Tóc không còn khô xơ, tay chân bắt đầu có chút thịt, chiều cao cũng nhảy vọt.
Trước đây chạy vài bước là thở hồng hộc, giờ có thể xách can dầu chạy hết con phố.
Mỗi dịp nghỉ hè, nghỉ đông, tôi đều đến siêu thị chỗ dì việc.
Bạn thấy sao?