Vẽ Lại Cuộc Đời – Chương 2

Chương 2

Dì nhỏ đưa tôi đi chơi mấy ngày liền, cho tôi trải nghiệm tất cả những điều mà trước giờ tôi chỉ dám mơ trong giấc ngủ.

Dì ấy ăn diện cho tôi như một tiểu thư nhà giàu chính hiệu.

Tóc buộc gọn gàng, váy vóc vừa đẹp vừa thoải mái.

Dì ấy cũng ăn mặc rất thời thượng, áo khoác dạ màu xanh rêu khiến vóc dáng thêm cao ráo, thanh thoát.

: “Chúng ta đi đổi tên. Cái tên cũ kia, chó cũng không thèm dùng.”

Lần trước tôi đi đổi tên là một cơn ác mộng.

Người bà già cả, nông cả đời, kéo tôi như kéo súc vật vào phòng việc.

bằng giọng quê đặc sệt, lập lại ba bốn lần:

“Đổi tên, gọi là Chu Tiện Nữ.”

Có người xung quanh không chịu nổi, cố gắng khuyên can:

“Bà ơi, sao lại đặt cho cháu cái tên như ? Nói ra ngoài nghe khó chịu lắm.”

Bà nội tôi trợn mắt, ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi gào khóc:

“Nó là con đòi nợ! Nhà tôi thiện tâm không dìm c.h.ế.t nó, thế mà nó lại đến đòi nợ con cháu tôi!”

Vừa chửi bới, vừa lăn lộn, vừa ca tụng mấy trò mê tín rẻ tiền.

Nhân viên ở đó không còn cách nào khác, phải đỡ bà dậy.

Ánh mắt họ tôi lúc ấy đầy thương , xen lẫn tò mò.

Lúc đó tôi chưa đầy năm tuổi, chính ánh mắt đó đã theo tôi vào cả giấc mơ suốt nhiều đêm liền.

Giờ đây, khi bước chân trở lại nơi quen thuộc ấy, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại.

Dì nhỏ siết tay tôi, kéo tôi vào.

“Tên cũ không hay, giờ đổi lại. Tên là…”

Dì quay đầu tôi, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt đang dần tái nhợt của tôi, rồi nhẹ nhàng thở dài:

“Tên là Chu Hòa Vân.”

Tôi bất chợt trợn to mắt, ngẩng đầu dì nhỏ.

Từ khi bị gọi là “Chu Tiện Nữ”, tôi đã nảy sinh một nỗi ám ảnh kỳ lạ với tên của mình.

Sau này nhờ có chính sách mới, tôi đi học tiểu học. Trường làng dạy chữ không nhiều, tôi đã lặng lẽ lựa chọn trong số những chữ mình biết.

Tôi thích chữ “Hòa” – ai cũng thích chữ đó, vì đó là lúa, là lương thực, là sinh mệnh quý giá trong lòng mọi người.

Tôi thích chữ “Vân” – đám mây trắng trên trời, bay cao, bay xa, tự do không bị ràng buộc.

Chu Hòa Vân.

Tôi đã từng âm thầm tự gọi mình bằng cái tên ấy.

Còn lén bảo vài trong lớp: “Sau này các cậu gọi tớ là Hòa Vân nha.”

Nhưng sau đó chuyện đó đến tai người lớn trong nhà. Tôi bị đánh một trận thừa sống thiếu chết:

“Gọi mày cái tên tiện là để nhà mình yên. Mày còn muốn đặt tên đẹp gì?”

Tôi giấu cái tên “Chu Hòa Vân” như giấu viên kẹo tết, nhét tận sâu trong đáy lòng.

Vậy mà dì nhỏ lại lôi nó ra, dán nó lên người tôi.

“Đây mới là cái tên con nên có. Còn cái tên cũ kia… trời ơi, đúng là thất đức. Hàng xóm láng giềng nghe , không khạc nước bọt vào mặt ba mẹ của nó mới là lạ.”

[ – .]

“Cái nhà đó mất hết liêm sỉ rồi, không còn da mặt nữa đâu.”

Dì nhỏ vừa vừa chuyện với nhân viên đổi tên, rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi.

Khi đó, tôi bị niềm vui của cái tên mới cho mờ mắt.

Nhưng về sau nghĩ lại tại sao dì nhỏ lại biết cái tên trong giấc mơ của tôi là Chu Hòa Vân?

Không chỉ .

Cô ấy còn biết tôi thích màu vàng kem, biết tôi thích bánh đậu xanh pha nước, biết tôi thích khoai tây xào giòn một chút, biết tôi thích kẹo cứng vị sữa.

Rõ ràng tôi chưa từng với ai.

Tôi giống như một bài kiểm tra mở mà dì nhỏ đã thuộc nằm lòng.

Dì ấy biết những điều đó từ đâu?

Dì ấy từ đâu đến?

Rốt cuộc… dì ấy là ai?

“Ơ kìa, có phải là Tiểu Trân đó không? Đứa bé này là…?”

Trên đường về nhà, dì nhỏ mua cho tôi một xiên kẹo hồ lô nhân khoai, vừa dẻo vừa thơm, ngọt đến tận tim.

Khu dì ở toàn là nhà trọ tự xây giá rẻ, hàng xóm quanh đó đều quen mặt nhau.

Một dì bán rau xách giỏ đi ngang chào dì nhỏ. Dì đang nhai kẹo hồ lô quả táo đỏ, nhai mãi mới trả lời :

“Đây là con tôi.”

Dì bán rau sững người, hết chỉ vào dì, lại chỉ sang tôi:

“Cô mới hơn hai mươi mà có con lớn thế này à?”

Dì nhỏ chỉ mới chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, quả thật trông chẳng giống người đã có đứa con chín tuổi như tôi tí nào.

Tuy tôi còn nhỏ, mấy chuyện buôn dưa lê của các bà già trong làng thì tôi từng nghe nhiều rồi.

Nào là nhà ai con dâu hư hỏng, con mới mười lăm mười sáu đã theo trai ra bãi ngô, hay gã đàn ông nào mò qua đêm ở nhà quả phụ làng bên.

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, những ánh mắt giễu cợt trên mặt họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Ngôi làng nghèo nàn đó, nghèo từ vật chất đến tinh thần nên những người ở đó chỉ biết bám lấy mấy câu chuyện bẩn thỉu để sống qua ngày.

Theo phản xạ, tôi sợ dì nhỏ bị người ta dị nghị, liền bước lên, chắn trước mặt dì:

“Không phải đâu, dì ấy là dì nhỏ của cháu.”

Dì bán rau chớp đôi mắt đục ngầu tỏ vẻ ngờ vực, dì nhỏ lúc này mới miễn cưỡng tiếp lời:

“Ừ, con bé là cháu tôi. Ba mẹ nó mất cả rồi, tôi đón về nuôi.”

Dì bán rau gật đầu:

“À, ra là một đứa nhỏ số khổ… Tiểu Trân nhà ta miệng cứ hay chơi thôi.”

Nói rồi bà móc trong giỏ ra một viên kẹo trắng, dúi vào tay tôi:

“Ăn kẹo đi, bé ngoan.”

Dù là trong làng hay trong phố, mấy dì xách giỏ đi chợ luôn là trung tâm tin tức số một.

Chưa đến nửa ngày, cả khu mấy dặm vuông đều biết chuyện:

“Cháu của Tiểu Trân ở Tây ngõ nhỏ, là đứa bé mồ côi cha mẹ, tội lắm.”

“Nghe bảo Trân Trân chưa chồng mà lại nuôi con, về sau ai mà dám lấy nữa.”

“Cũng phải Tiểu Trân là đứa tốt tính, nuôi cháu mà lại nuôi kỹ lắm, nghe đang tìm đường cho con bé vào học trường tử tế nữa kìa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...