Ngày hôm đó, tôi đã học vật lý cả ngày trong sự bối rối và lo lắng tột cùng.
Hắn cứ thế ngồi dựa cằm vào tay, tôi với vẻ hài lòng.
Thỉnh thoảng, ấy lại rót nước cho tôi, bưng trái cây vào đút tôi ăn.
Cuối cùng, hắn vây tôi trong vòng tay, hơi thở của hắn phả vào tai tôi:
“Hôm nay học đủ chưa? Nếu đủ rồi thì gì đó khác chút nhé?”
Tôi đỏ mặt đẩy hắn ra.
“Bố mẹ sắp về rồi, em phải đi đây.”
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai tôi, thủ thỉ: “Họ đang ở nước ngoài cả rồi.”
Tôi lập tức nhảy dựng lên. Nếu thì tôi càng phải đi ngay.
Hắn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi rồi nói: “Cục cưng không có lương tâm.”
Sau đó hắn lấy mũ bảo hiểm, đưa tôi trở về nhà.
Lúc hắn rời đi, tôi đứng ở đầu ngõ, về phía hắn.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận sự khác biệt lớn giữa chúng tôi. Sự khác biệt này, Đàm Triệu Nhất thì chẳng mấy quan tâm tôi ̣i không cách nào không để ý tới nói được.
Sao hắn lại thích tôi? Có khi nào chỉ ̀ vì cảm giác mới mẻ thôi không?
Cảm giác này sẽ kéo dài trong bao lâu, tôi không biết.
Tôi chỉ có thể tự nhủ với bản thân: Cứ sống vì hiện tại tôi, đừng quá lo lắng những gì chưa xảy tới.
8.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng ngày này đến nhanh như .
Nguyên nhân là vì bố của Chu Tuyển đã đến tìm bố tôi.
Ngày hôm đó, ông ngồi trên xe lăn, rất lâu sau mới nói ra lời mình muốn nói.
“Tôi nghe nói Tư Tư và Đàm thiếu gia đang hẹn hò, Đàm thiếu gia có vẻ cũng rất thích Tư Tư, ̀m gì cũng chiều con bé nhỉ?”
Bố tôi nghe xong, sắc mặt có vẻ không vui: “Không có chuyện đó đâu, tôi không nghe nó gì cả.”
Mẹ tôi cuộn sợi chỉ trong tay, không gì. Tôi giải thích: “Chú Chu, con và Đàm Triệu Nhất chỉ ̀ bạn học mà thôi, không có ý gì khác cả đâu ạ.”
Bố Chu Tuyển bỗng nắm lấy áo tôi, với giọng điệu đầy khẩn thiết: “Tư Tư, trước đến nay chú vẫn luôn đối xử tốt với con mà đúng không? Con giúp chú một việc nhé? Chỉ cần Đàm thiếu gia nói một câu, Chu gia chắc chắn sẽ được cứu. Con có thể giúp chú nói chuyện với Đàm thiếu gia không?”
Tôi ông, khó xử nói: “Chú Chu, bọn con vẫn chỉ đang là học sinh thôi, việc rất lớn, Đàm Triệu Nhất có nói cũng không giúp được gì. Chú cần tìm đến người có quyền lực hơn thôi.”
Nhưng bố Chu Tuyển vẫn kiên quyết: “Đàm gia chỉ có một người con trai duy nhất, đã đào tạo từ lâu để trở thành người kế thừa gia sản. Đàm gia cũng rất quý trọng đứa con trai này. Nếu cậu ấy có thể vô nhắc đến chuyện này trong bữa ăn, có thể cả tập đoàn của nhà ta sẽ cứu. Tư Tư, đây không chỉ là vấn đề của riêng , mà còn liên quan đến dì Chu, đến Chu Tuyển và hàng nghìn người trong tập đoàn của chú nữa con.”
Tối hôm đó, tôi không ngủ .
Mẹ tôi đã người giúp việc ở Chu gia sáu năm, tôi cũng đã đọc sách trong thư phòng Chu gia suốt sáu năm đó. Bố và mẹ Chu Tuyển vẫn luôn đối xử tốt với tôi, dạy tôi nhiều điều. Làm người thì nên biết ơn, không phải sao?
Cuối tuần, lúc Đàm Triệu Nhất đến đón tôi đến ôn tập ở nhà hắn, tôi phân vân mãi, rồi cuối cùng cũng quyết định mở miệng. Tôi nói xong, nước hắn đang rót cho tôi cũng tràn ra.
Nước lọc chảy xuống bàn, rồi xuống đất. Đàm Triệu Nhất quay lưng lại, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết:
“Lần đầu tiên em mở miệng cầu xin chuyện gì đó ̣i ̀ vì Chu Tuyển?”
“Em có biết tập đoàn nhà cậu ta đã phạm phải tội gì để đến mức bị thanh tra không? Em lại đến nhờ giúp đỡ bọn họ? Bọn họ là tội phạm kinh tế, em hiểu không? Những người liên quan đang bị điều tra, kết quả còn chưa có. Em muốn gia tộc Khu can thiệp ngay bây giờ?”
“Em vẫn chưa quên được Chu Tuyển sao? Nếu thế thì đừng đến phiền tôi nữa.”
Ngày hôm đó, Đàm Triệu Nhất thực sự rất tức giận. Sau ngày đó, hắn không xuất hiện ở trường trong hai tuần liên tiếp. Tin hắn được tuyển vào đội tuyển tham dự Olympic đã lan truyền ra khắp trường.
Các bạn nữ đều hảo luận về chuyện hắn b.ắ.n s.ú.n.g trông đẹp như thế nào. Nhiều người hỏi tôi, thế nào mà tôi có thể có được hắn.
Bạn thấy sao?