“Chỉ cần tôi nói chuyện với Chu Tuyển lâu hơn một chút, ̀ cậu ̣i nổi giận.”
Tôi xác minh suy nghĩ trong đầu mình: “Cậu thích tôi à?”
Đàm Triệu Nhất nhẹ nhàng lướt tay qua môi tôi
“Nếu em hôn tôi một cái, tôi sẽ cho em biết.”
Dưới ánh trăng, hắn tựa như một vì sao sáng, đôi mắt sâu đến không cách nào nhìn thấu được.
Có thể là ánh trăng quá đẹp, gió biển quá dịu dàng, hoặc giọng của hắn quá thu hút, hay vì bất cứ điều gì khác, trái tim tôi đột nhiên run lên.
Tôi nắm lấy mép áo hắn, nhón chân lên, lúng túng chạm môi vào đôi môi đang hơi hé mở của hắn.
Ngay giây phút môi chạm môi, hắn lập tức siết chặt lấy eo lên, kéo tôi sát vào lồng ngực hắn, tay còn ̣i giữ chặt lấy gáy tôi, bắt đầu cắn riết lấy môi lưỡi tôi.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới chịu buông tôi ra.
Ngày hôm đó, chúng tôi trở về rất muộn, tóc và quần áo đều ngấm đầy mùi biển.
Đàm Triệu Nhất đưa tôi về đến đầu ngõ, khi đó Chu Tuyển đang đứng dưới ánh đèn đường.
Bố cậu ta đã xuất viện, cậu ta và mẹ mình đang cùng nhau đỡ ông ấy từ xe taxi xuống.
Chu Tuyển liếc mắt chúng tôi, đáy mắt có chút tan vỡ.
Bố Chu Tuyển theo ánh mắt của cậu ta, ông thấy Đàm Triệu Nhất đứng đó, đột nhiên trở nên kích , ngã từ xe lăn quỵ xuống đất, quỳ gối trước mặt hắn, hèn mọn sờ vào giày của hắn, giọng khàn khàn.
“Đàm thiếu gia, xin cậu! Cầu xin cậu! Cầu xin cậu giúp đỡ Chu gia chúng tôi!”
Chu Tuyển vội vàng kéo bố mình đứng dậy.
“Bố, đừng cầu xin cậu ta, vô ích thôi.”
Đàm Chiêu Nhất lạnh lùng rút chân ra khỏi tay ông, với tôi một câu “Ngủ sớm, mai gặp ̣i” rồi leo lên mô tô, rồ ga bỏ đi.
7.
Nửa đêm, tôi ngồi trước gương, chính mình trong gương.
Mắt một mí, môi dày, da hơi đen, mụn đã cải thiện nhiều.
Nhưng… vẫn không thể gọi là đẹp.
Tôi nhớ lại lần đó ở lễ hội âm nhạc, những người xung quanh Khu Chao Nhất đều rất xinh đẹp và thời thượng, mỗi một gái vây quanh hắn đều xinh đẹp hơn tôi gấp nhiều lần.
Ngày hôm đó, tôi mặc áo trắng nguyện viên, bị s.ú.n.g nước ướt hết, Đàm Triệu Nhất đã đưa áo khoác của mình cho tôi mặc, còn đề nghị đưa tôi đi hóng gió cho mau khô, khoảnh khắc ấy, tôi nhìn ra được ánh mắt ghen tị, chế giễu và khinh bỉ từ những đó.
Có một còn ́ tình to: “Triệu Nhất, cho ta cái áo khoác ̀ được rồi, tốn công thế ̀m gì.”
Một cậu trai khác trong số đó cũng hùa theo trêu chọc: “Triệu thiếu gia đổi sang hình tượng chàng trai ấm áp rồi đấy à?”
Từ góc nhìn của mọi người, tôi hoàn toàn không xứng với Đàm Triệu Nhất, dù là về ngoại hình, bối cảnh gia đình hay thành tựu cá nhân.
Nhìn thấy bố Chu Tuyển hạ mình quỳ lạy cầu xin hắn, và dáng vẻ không thèm một lời khách sáo của hắn khiến tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và thế giới của hắn, thực sự vượt xa sự tưởng tượng của tôi.
Tôi nhớ ̣i lời Chu Tuyển đã nói: “Cậu và cậu ta ̀ người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cậu ta ̀ Đàm thiếu gia, còn cậu thì sao đây?”
Tôi và Đàm Triệu Nhất không phải là người ở cùng 1 thế giới. Hắn sinh ra ở vạch đích, có thể ̀m bất kỳ điều gì hắn muốn.
Còn tôi, ngoài việc ́ gắng chen chân vào cánh cửa đại học, chẳng còn gì cho tôi hi vọng nữa.
Sáng hôm sau, lúc Đàm Triệu Nhất đến đón tôi đi chơi, tôi đã từ chối hắn.
Tôi : “Sắp đến kỳ thi đại học rồi, em không có thời gian đi chơi đâu.”
Hắn ngẩn người rồi đáp: “Vậy thì chúng ta đi học.”
Tôi: ?
Hắn đưa tôi về biệt thự nhà hắn.
Dưới chân núi của con đường dẫn đến biệt thự có một trạm gác, từ đó phải đi qua một con hồ, một cánh rừng, thêm một mảnh thảo nguyên mênh mang mới tới được biệt thự.
Trước đây, bố của Chu Tuyển đã đưa tôi và Chu Tuyển cùng nhau leo núi, cũng từng chỉ chúng tôi chỗ này.
“Những người sống ở đó có thể thay đổi số phận của người khác chỉ bằng một câu nói.”- Ông đã nói với chúng tôi như thế.
Giờ tôi ̣i đang đứng ở đây, cảm giác thực sự rất không chân thực.
Đàm Triệu Nhất nắm lấy tay tôi, cứ thế mà cho phép tôi đặt chân vào thế giới của hắn.
Hắn với người đàn ông trung niên đang đến đón ở cửa: "Chú Trương, chú mời Lương đến giúp tôi học bù vật lý nhé. Em ấy hơi yếu môn này.”
Bạn thấy sao?