14.
Khi cầu xin hắn giúp đỡ Chu gia, sợi dây vẫn luôn căng như dây đàn trong lòng Đàm Triệu nhất lập tức đứt phăng.
Hóa ra tất cả đều là vì Chu Tuyển sao?
Từ nhỏ đến lớn, Đàm Triệu Nhất chưa bao giờ cảm thấy bản thân thất bại đến thế.
Cô nhắn tin xin lỗi hắn, không muốn hắn khó xử, những gì cũng không phải vì Chu Tuyển.
Sao mà hắn có thể tin điều đó?
Hắn đã từng thấy rõ từng nét vẽ đầy dịu dàng của trên trang giấy vẽ Chu Tuyển, cả ánh mắt lén lút mỗi khi nhìn về phía Chu Tuyển cơ mà.
Khi hắn trở lại trường, đứng trên bục phát biểu, Chu Tuyển đứng bên cạnh, dịu dàng .
Khi hắn chặn ở cổng trường và hỏi có định thi vào Thanh Hoa không, gật đầu.
Hóa ra vẫn muốn thi vào cùng trường với Chu Tuyển.
Vậy là, Đàm Triệu Nhất quyết định buông tay.
Hắn toàn tâm toàn ý tập trung vào luyện tập chuẩn bị cho Olympic. Ngày đoạt huy chương, hắn không kìm lòng , gửi cho một tin nhắn:
Triệu Nhất: Nghe cậu đậu vào Thanh Hoa rồi, chúc mừng nhé.
Nhưng tin nhắn không gửi đi được.
Cô xóa hắn khỏi danh sách bạn bè rồi.
Tại vì sao cơ chứ? Chỉ vì hắn không chịu giúp Chu gia sao?
15.
Cuối cùng, Đàm Triệu Nhất cũng lựa chọn chuyện với bố hắn về chuyện của gia đình Chu Tuyển.
Nếu Doãn Tư Tư thực sự muốn gắn bó cả đời với Chu gia, thì bọn họ tuyệt đối không thể nào có chuyện được.
May mắn là bố Chu Tuyển không bị dính líu vào vụ án, mọi chuyện đều đã giải quyết suôn sẻ.
Chu Tuyển đến cảm ơn hắn, hai người cũng vì lịch sự mà add wechat của nhau.
Từ đó, Đàm Triệu Nhất thường xuyên thấy Yến Tử Tử xuất hiện trong vòng bè của Chu Tuyển.
Cuộc sống đại học của rất phong phú, cũng ngày càng xinh đẹp hơn.
Hắn lén lút đến nhìn vài lần từ xa, không dám để thấy.
Khi mời đến Thanh Hoa tham gia một buổi thuyết giảng, hắn đã nhờ một giáo sư gửi cho một tấm vé.
Nhưng không đến, ghế của trống suốt cả buổi thuyết giảng hôm đó.
Người ta , trong thế gian có hàng ngàn nỗi khổ, chỉ có nỗi nhớ là không thể chữa lành.
Đàm Triệu Nhất hiểu rõ điều đó.
Ngày Chu Tuyển công khai cảm với Doãn Tư Tư trên vòng bè, Đàm Triệu Nhất đang chuẩn bị đi nhảy dù. Bạn bè khuyên hắn đừng nhảy, hắn vẫn nhảy. Trong lúc gặp luồng gió không ổn định, hắn đã nghĩ, nếu hắn gặp chuyện, liệu có đau lòng mà rơi nước mắt không?
Sau đó, hắn không còn vào xem vòng bè của Chu Tuyển nữa.
Hắn không nghi ngờ gì về tính chân thực của những bài đăng đó, càng không muốn biết con người có thể nghĩ ra những cách tàn nhẫn đến đâu để chiếm hữu người khác.
Hắn chỉ biết, chưa bao giờ hắn cảm thấy nhớ nhung mà lại không muốn gặp mặt một người như .
Việc không bao giờ thuộc về hắn khiến hắn vô cùng tuyệt vọng.
Những nỗi niềm không biết để đâu và sự không cam lòng chỉ có thể giải tỏa qua các môn thể thao mạo hiểm.
Tất cả những thay đổi bắt đầu từ đêm ở sàn diễn Milan.
Doãn Tư Tư ở ngay trước mắt hắn.
Khi nước mắt rơi xuống, Đàm Triệu Nhất cảm thấy như mọi thứ trong lòng cứ như đang bị đảo lộn.
Tại sao lại khóc? Có phải ̀ vì hắn không?
Trong lòng có còn bóng hình của hắn nữa không?
Hắn cần phải biết được câu trả lời.
Trong bữa tiệc, hắn đã hỏi một lần.
Tại hành lang khách sạn, hắn lại hỏi thêm lần nữa.
Khi đó đã say đến mức đầu óc mơ màng, ôm lấy cổ hắn, : “Trên thế giới này, chỉ có một người có thể khiến tôi khóc. Người đó cách tôi quá xa. Tôi cố gắng mãi chỉ để đuổi theo hắn, vừa mới kịp rút ngắn khoảng cách, hắn ̣i bảo với tôi hắn sắp kết hôn rồi.”
Phản ứng đầu tiên Đàm Triệu Nhất đầu tiên là vô cùng ngạc nhiên và bối rối, sau đó dần dần chuyển thành vui sướng đến mức không thể kìm nén.
Câu trả lời gần như đã rõ, đó chỉ là lời khi say. Hắn cần một đáp án chính xác và rõ ràng hơn.
Bạn thấy sao?