Vẻ Đẹp Thực Sự [...] – Chương 1

Các bạn học nam trong lớp tổ chức một cuộc bình chọn vịt con xấu xí của lớp, tôi là người đứng đầu danh sách đó.

 

Trong số những người bỏ phiếu cho tôi, có tên của Chu Tuyển.

 

Lúc đó, tôi đã thầm cậu ta 6 năm, coi cậu ta như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cuộc đời mình.

 

Chữ viết của cậu ta trên trang giấy chẳng khác gì sự chế giễu tàn độc nhất đối với tôi - kẻ mà chỉ mới một ngày trước đó đã không biết thân biết phận mà tỏ với cậu ta.

 

Nhiều năm sau, trong một cuộc phỏng vấn trên kênh tài chính, phóng viên hỏi Chu Tuyển có điều gì trong đời khiến cậu ta cảm thấy hối tiếc không.

 

Chu Tuyển vào ống kính, chân thành : "Thời còn học cấp 3, tôi đã có lần nhầm ngọc trai thành mắt cá, vô để người khác cướp đi người mình thật lòng thích. Suốt 7 năm qua, không ngày nào là tôi không thấy hối hận, may mà đến giờ ấy vẫn còn độc thân, tôi vẫn còn cơ hội."

 

"Người khác" mà cậu ta đến lúc này đang ăn cơm với tôi. Nghe , hắn trước tiên lịch sự đặt d.a.o nĩa xuống, đẩy dĩa steak đã cắt sẵn qua cho tôi, sau đó việc cần ra ngoài gọi điện thoại.

 

Trên ban công view biển, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Công ty Huyền Vũ đã gọi vốn đến vòng C rồi phải không? Bảo Bắc Đầu, Lợi Nhật, Trì Sinh rút vốn hết đi."

 

1.

 

Các bạn học nam trong lớp tổ chức bình chọn nữ sinh xấu xí nhất.

 

Khi cuốn sổ bình chọn chuyền đến tay tôi, cả lớp im bặt.

 

Trang đầu tiên bình chọn hoa khôi lớp, trang thứ hai là bình chọn nữ sinh xấu nhất lớp.

 

Hạng mục hoa khôi thì cạnh tranh gay gắt, còn hạng mục nữ sinh xấu nhất thì chẳng có gì phải bàn cãi.

 

Tên tôi trải đầy cả trang giấy.

 

Trong số 21 bạn học nam của lớp tôi, có đến 17 người bỏ phiếu cho tôi.

 

Tôi biết mình không xinh đẹp.

 

Mắt một mí, môi dày, da ngăm đen, kiểu tóc lỗi thời, trán còn mọc đầy mụn.

 

Tôi tự biết mình biết ta, nên chưa bao giờ khao khát , càng không trông mong cảm của mình sẽ Chu Tuyển đáp lại.

 

Nhưng khi thấy nét chữ quen thuộc của Chu Tuyển ghi tên tôi, trái tim tôi vẫn không kìm mà chùng xuống.

 

Tôi quen biết cậu ta 6 năm, cũng thích thầm cậu ta suốt 6 năm này.

 

Tôi không ngờ rằng, chỉ một ngày sau khi tôi tỏ với cậu ta, cậu ta lại công khai hạ thấp tôi như .

 

Chuyện tỏ với cậu ta cũng chỉ là vô mà thôi.

 

Lúc đó tôi đang trông quầy hoa quả cho mẹ tôi ở góc đường, Chu Tuyển đi ngang qua, tôi gọi cậu ta lại, đưa cho ấy một túi hoa quả, là của mẹ cậu ta mua.

 

Dưới ánh đèn đường, hàng mi dài của cậu ta cụp xuống: "Doãn Tư Tư, tôi không cần sự thương của cậu.”

 

Cậu ta buông tay không nhận, tôi không kịp bắt lấy, táo và lê trong bao đổ ra, nằm lăn lóc trên mặt đất.

 

Hệt như lòng tự trọng của cậu ta lúc đó, mỏng manh như tờ giấy, chỉ cần xé là rách.

 

Tôi buột miệng nói: "Chu Tuyển, không phải ̀ tôi thương hại cậu, tôi thích cậu nên mới muốn đối xử tốt với cậu.”

 

Rồi vờ như không hề gì, tôi nói tiếp: "Không phải vẫn luôn có rất nhiều bạn nữ nhét sữa, chocolate, bánh quy vào hộc bàn của cậu sao? Thêm tôi vào cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?”

 

Ba giây sau, hoặc có lẽ là ba mươi giây, tôi không biết nữa, cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng.

 

"Xin lỗi, tôi không thích cậu."

 

Cậu ta thẳng thừng từ chối rồi dứt khoát rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...