30.
Sáng sớm hôm sau, tui chợt cảm thấy tim đập hơi loạn.
Tới thế giới này đã hai ba năm, thời gian dần qua tui cũng dần hòa nhập với cuộc sống nơi đây, không còn coi mình là một kẻ ngoại lai.
Nhưng hôm nay vừa mở mắt, tui đã có cảm giác như mình không còn hợp với thế giới này.
Ban đầu tui còn tưởng rằng vì tối qua mình ăn quá nhiều hàu nên giờ mới hơi khó chịu.
Nhưng tới khi tui ngủ dậy, không thấy Tiểu Tiền tổng không nằm bên cạnh tui như mọi ngày.
Tui không để ý lắm, cho rằng ổng đi vệ sinh thôi.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, tui : “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Tiểu Tiền tổng không trả lời.
Tui xoay người, trong lòng tức khắc “lộp độp”
Ổng không mặc đồ ngủ vịt con ổng nhất đợt trước tui mua cho ổng, mà ổng đang mặc âu phục đi giày da, đeo cà vạt chỉn chu đứng ở cửa.
Tui nằm trên giường, áo ngủ thắt eo vì nằm nên hơi nhăn, tóc hôm qua vừa gội bây giờ cũng rối tung xõa trên vai.
Thường ngày, vào lúc này, ổng đều sẽ lớn tiếng nhạo tui, sau đó cầm áo ngủ vịt con của ổng lên chụp tui vào.
Nhưng hôm nay, ổng ăn mặc chỉnh tề đứng đó, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Tui không biết giờ phút này tui có cảm giác gì, chỉ cảm thấy dường như ổng đang cách tui rất rất xa xôi.
Ổng không chuyện, chỉ đứng đó lạnh lùng tui.
Giống một tổng tài bá đạo thực thụ, đang một nữ phụ.
Trong lòng tui dâng lên dự cảm không lành.
Nhưng tui thậm chí còn không dám mở miệng.
Tui sợ nếu tui cất tiếng, giấc mộng này sẽ thật sự vỡ vụn.
Nhưng tui thậm chí còn không có cả thời gian để tự lừa mình dối người.
Trong bầu không khí yên lặng khiến người ta hít thở cũng khó khăn, Tiền Tiền tổng rũ mắt, giọng lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi cho hai trăm vạn, chúng ta kết thúc.”
Tui sững sờ, ngơ ngác, không biết mình nên bày ra biểu hiện gì.
Trong khoảnh khắc ấy, tui lại không cảm thấy đau lòng, mà lại có một suy nghĩ khó hiểu, ổng cảm thấy không thể cứ để tui ở giữa con buôn kiếm lời nên dự định bay một mình đấy à?
Tiểu Tiền tổng tui, không gì nữa, vội vã rời khỏi.
Cũng không đưa tui 200 vạn đã , mà đưa một tấm chi phiếu trống.
Tui tiếp thu một hồi, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.
Tui không biết ổng bị sao.
Đêm qua chúng tui vẫn rất tốt, còn bàn nhau hôm nay sẽ cùng nhau ra biển cạy hàu.
Chỉ mới mười tiếng trôi qua, tự nhiên ổng trở mặt.
Theo lý thuyết, khi tui ở cùng ổng, ổng sẽ không phải theo kịch bản.
Tui đuổi theo.
Tui không muốn từ bỏ, tui vẫn muốn xem xem rốt cuộc ổng bị sao.
Nhưng khi tui tới công ty thấy ổng đứng cạnh Văn Nhược, chợt tui không còn thấy vững tin như nữa.
Tui đẩy cửa ra ban công, hai người bọn họ.
Dù sao cũng là nam nữ chính, nam cao ráo đẹp trai, nữ như chim non nép bên nam, trông thật xứng đôi.
“Thẩm Đỗ, phụt…” Tiểu Tiền tổng nhận lấy cà phê của Văn Nhược, cà phê nóng tới mức nhe răng trợn mắt vì duy trì hình tượng nên vẫn cố nén cố nhịn.
Ổng lúng túng buông cà phê xuống: “Sau này Văn Nhược sẽ là thư ký thân cận của tôi, có thể quay lại tổ ban đầu tiếp tục công việc thiết kế.”
Tui ổng, hồi lâu không gì.
Tiểu Tiền tổng xong liền bảo Văn Nhược thu dọn đồ đạc lại để tui mang đi.
Nhận ra tui còn chưa đi, ổng ngẩng đầu lên cau mày : “Còn vấn đề gì không?”
Tui gật gật đầu.
“Bây giờ từ chức thì có nhận thưởng cuối năm không?”
28.
Cứ thế, một đứa nô lệ tư bản vinh quang nghỉ việc.
Không phải tui khoe đâu bây giờ tui đúng là không thiếu tiền.
Chia tay thì chia tay, Tiểu Tiền tổng vẫn hào phóng lắm. Cũng như người khác, tui cũng cầm 200 vạn ra về.
Bạn cho rằng tui sẽ rất có chí khí ném tiền vào mặt ổng rồi , cầm thứ tiền thối nát của biến đi á?
Không, tui không bao giờ ngại nhiều tiền đâu.
Tui sắp xếp lại tài sản của mình, nhận ra số tiền trong tay đủ để tui cá muối một thời gian, bởi tui quyết định cứ nghỉ ở nhà trước đã.
Người tài mà, không thiếu cơm ăn đâu.
Tui còn định dùng khoảng thời gian này để phát triển bản thân, tập thể thao, học nhạc cụ, đi du lịch thư giãn chút đỉnh.
Tui với bản thân, tui không sao, tui rất khỏe.
Là một phú bà cup 36D, tương lai của tui sẽ ngày càng tươi đẹp.
Nhưng đêm xuống, khi tui nằm trên giường, tui vẫn không kìm nhớ về ánh mắt lạnh lùng của cũ khi ổng chia tay tui.
Tui vẫn suy.
Tui không biết vì sao ổng , thế giới này là như nào.
Có lẽ ý thức của ổng biến mất rồi, có lẽ vì kịch bản quá lệch lạc nên quy tắc của thế giới này đã sửa nó.
Nhưng dù là huống nào, tui cũng bất lực rồi.
Tui không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi vận mệnh vốn có của ổng hết.
Nhưng tui vẫn rất khó chịu.
Nếu như vận mệnh đã sắp đặt hai người họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, tui vô duyên vô cớ xuyên tới đây thì tính là gì nào?
Một cái bug tồn tại ngắn ngủi nhanh chóng sửa à?
Ổng về lại quỹ đạo vốn có của ổng, còn tui tui nên gì bây giờ?
Tui cảm giác tim mình như thắt lại, ôm lấy đôi mắt đã nóng lên.
Cảm giác thất đúng là không dễ chịu chút nào.
Vì để mau chóng bước qua cũ, tui quyết định tìm cho mình ít việc để .
Nếu đàn ông không thể cho vui vẻ, tiêu tiền nhất định sẽ cho vui vẻ.
Tui bước vào quảng trường nơi có nhiều mặt hàng xa xỉ nhất thành phố, cầm 200 vạn phí chia tay dự định vui vẻ thỏa thích một chuyến.
“Chị ơi, dáng người chị thật sự quá đẹp luôn, bộ quần áo này mặc lên người chị đơn giản là quá đẹp luôn ấy!”
“Trắng như chị mặc gì cũng xinh luôn ý, quần này cũng chỉ có dáng người như chị mặc mới đẹp thôi!”
“Túi này phối với người đẹp như chị là chuẩn bài!”
Tui…
Người đẹp…
Trả tiền…
Túi xách, giày, trang sức, còn cả lời khen như mưa.
Tui cảm thấy tui ổn rồi.
Ngay khi tui định đi quẹt thẻ thì cửa hàng xa xỉ bên cạnh chợt xuất hiện hai bóng người quen thuộc.
Tiểu Tiền tổng hào phóng vung tay: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, gói lại hết cho tôi, mỗi màu lấy một chiếc!”
Văn Nhược bên cạnh, đỏ mặt : “Đắt lắm, em không cần đâu.”
Sau đó, trong ánh mắt kỳ dị của em bán hàng, Tiểu Tiền tổng xấu xa rù quyến: “Cô à, muốn cho em thứ tốt nhất.”
Văn Nhược : “Không đâu, em không thể tiêu tiền của !”
Tiểu Tiền tổng trầm giọng mắng: “Shifrt!”
Nói thật, trông thấy cảnh này đáng ra tui nên đau khổ.
Nhưng cái bệnh ngại hộ người ta của tui lại tái phát rồi, tui cảm giác như dưới chân mình sắp khởi công xây nhà (nhịn run người).
Tui hai người bọn họ không coi ai ra gì, diễn tiểu phẩm, Văn Nhược trước giờ chưa có ai dẫn cổ tới đây.
Tiểu Tiền tổng sau này sẽ bao hết cho em.
Văn Nhược lại em sắp không nhận ra trong gương là ai nữa rồi.
Tiểu Tiền tổng người phụ nữ của tôi nên như thế này.
Hai người, một pha trò một tâng bốc, như thể đang mở buổi diễn hề tại chỗ , tui em bán hàng bên cạnh đang cố kìm nén tới mức người run bần bật, thật sự rất muốn tới thu ngân thay hai người họ.
Diễn hề nửa ngày, cuối cùng hai người này cũng chịu diễn xong.
Tiểu Tiền tổng kéo Văn Nhược ra ngoài, hai người nhanh chóng đi khuất.
Từ đầu tới cuối, ổng không tui lấy một lần.
Tui xách theo một đống đồ đứng tại chỗ, chợt cảm thấy thật vô nghĩa.
Chơi tui à?
Tui sắp hết suy thì hai người lại chạy tới cho tui xem cảnh này.
Cái tên đàn ông mặt người dạng chó mặc âu phụ đặt may cao cấp đáng chớt này.
Trông ổng giống như vốn nên xuất hiện ở đây chứ không phải ở quán mì cũ kỹ bên bờ biển .
Tui chợt thấy hoài nghi, hoài nghi ký ức của chính mình.
Đây có thật là cái người bất chấp mặt mũi níu tui khóc lóc, muốn tui cam đoan không ổng sao?
Là người, giữa đêm gào mồm dù có chớt cũng không n.g.ự.c lép đây sao?
Là người, lần đầu hẹn hò dẫn tui đi ăn mì hàu ổng thích nhất sao?
Là người, chưa từng tui chỉ cần tui quay đầu mãi mãi luôn thấy ổn sao?
Tiểu Tiền tổng ở bên cạnh tui kia, tựa như chỉ là một giấc mộng, chỉ là một cơn gió.
Mau chóng biến mất.
29.
Tháng thứ ba sau chia tay.
Tui cảm thấy tui đã vượt qua cơn thất rồi.
Tui không còn thường xuyên mơ thấy dáng vẻ ổng hai mắt lấp lánh hỏi tui: “Ăn ngon không?” nữa, cũng không thường xuyên nhớ tới giọng khàn khàn bảo tui gọi ổng là “Dã Minh”.
Nhưng lúc cờ đi ngang qua bờ biển, tui vẫn sẽ đi ăn một bát mì.
Nghe ông chủ đầu trọc , lâu rồi không thấy ổng tới.
Đúng ha, bây giờ ổng hẳn sẽ xuất hiện trong nhà hàng xoay tầng 80, dẫn theo nữ chính của ổng, hai người cùng uống Lafite năm 82 nhỉ.
Tui gạt miếng mì cuối cùng vào miệng.
Hàu vẫn rất béo rất ngon.
Nhưng chẳng hiểu sao khi ăn vẫn không thấy hương vị như lần đầu ăn.
Lần này tui không gọi thêm mì nữa.
Ăn mì xong, tui dựa vào lan can ngắm hải âu, tiện thể suy nghĩ về cuộc đời.
Giấc mộng này kết thúc rồi.
Tỉnh mộng tui nên đi đâu đây?
Sau này có lẽ tui sẽ gặp một người đàn ông, ấy có thể sẽ không đẹp trai, cũng không nhiều tiền ấy là nam chính của tui.
Tui sẽ kết hôn với ấy, rồi sinh con, sau đó sống hết cuộc đời của mình trong cuốn sách kể về câu chuyện của người khác.
Tui sóng nước dập dìu xa xa, chợt nhớ tới một câu thoại trong phim.
Vì sao em vừa mở mắt, đã không còn là của em nữa rồi?
30.
Mặc dù không còn cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn.
Đêm nay trời đổ mưa lớn, tui màn mưa mịt mùng cùng quầng sáng đèn neon mờ nhòe, lặng lẽ ngẩn người.
Chợt, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người bên ngoài gõ cửa điên cuồng như thể muốn gõ nát cửa nhà tui .
Mẹ nó ai đấy?
Không biết người ta đang đầy tâm sự à?
Tui tới phòng bếp lấy con d.a.o phay, định xem rốt cuộc là ai đêm khuya tới gõ cửa phòng độc thân.
Vừa tới gần mắt mèo, tui đã ngây người.
Tiểu Tiền tổng trên ngoài toàn nước ướt như chuột lột đang đứng ngoài cửa.
“Mở cửa đi A Đỗ! Anh biết em ở trong nhà mà!”
Tui cảm thấy chắc không phải ổng tới để đòi tiền chia tay đâu nhỉ?
Đòi cũng vô dụng, tui tiêu hết sạch rồi.
Tui do dự một hồi, mở cửa.
Vừa mở cửa, một cái ôm ướt nhẹp đã siết chặt lấy tui.
Tui có thể cảm nhận hơi nước mặn ẩm trên người ổng thấm qua áo ngủ mỏng manh dán lên người tui lạnh lẽo.
Ổng như con ma nước vừa ngoi lên bờ tui sờ sợ, siết chặt con d.a.o phay trong tay.
Nhưng một thoáng sau đó, tui thấy trên cổ truyền tới cảm giác nóng ướt.
Tổng tài bá đạo này đúng là bằng nước mà.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Tiền tổng trùm khăn tắm trên người, tay ôm một chén trà nóng.
Tui cứ cảm thấy huống trước mắt trông như rất quen.
Tiểu Tiền tổng hắt xì một cái: “Anh bị cảm mất thôi.”
Tui : “Uống nhiều nước ấm đi.”
Ổng lườm tui.
Không phải chứ, , cái tên tổng tài bá đạo đang đương cuồng nhiệt, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà cũ uống trà thì có bình thường không?
Tui uyển chuyển biểu đạt ý của tui, mong rằng sau khi chia tay đôi bên đừng liên hệ quá nhiều, tui thích kiểu sau chia tay trai cũ như đã c.h.ế.t á.
Tiểu Tiền tổng nghe tui , đôi mắt đỏ ửng tức giận tui: “Thẩm Đỗ, em có lương tâm không thể?! Anh vì em suýt chớt luôn đó!”
Ô hay, câu này từ đâu ra thế?
Ăn vạ như này là không đâu đấy!
Tui cũng không muốn dây dưa với ổng nữa, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc tới đây gì?”
Tiểu Tiền tổng tui chằm chằm, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu ánh đèn nê ông. lóe lên ánh sáng lạ kỳ:
“A Đỗ, tự do rồi.”
Bạn thấy sao?