21.
Ngồi trong xe, tui suy đi nghĩ lại, vẫn không nhịn hỏi: “Để đồng nghiệp thấy chúng ta đi cùng nhau hình như không tốt lắm đâu?”
Tiểu Tiền tổng “xùy”: “Này thì có vấn đề gì, đón sếp đi cũng là một trong những công việc của thư ký mà.”
Nói thế này theo lý thuyết thì cũng không sai, bây giờ người lái xe là đấy, rốt cuộc ai mới là thư ký đây!
Giọng nữ ngọt ngào vang lên từ đài phát thanh trên xe: “Xin chào khán giả kênh fFmM6387!”
“Lại một sáng đẹp trời tới, ngày hôm qua của mọi người có tốt không?”
“Nhã Nhã ở đây để chia sẻ với mọi người một bức thư xin giúp đỡ chúng mình nhận hôm qua.”
“Bạn thính giả có tên “Eo nhỏ mềm mềm” gửi thư xin giúp đỡ như sau: Vướng phải tay ba chốn công sở thì phải sao?”
“Bây giờ chúng ta cũng nghe một vài lời chia sẻ của nam “Eo nhỏ mềm mềm”…”
Bầu không khí trong xe rơi vào sự im lặng lạ kỳ.
“Khụ.” Tiểu Tiền tổng ra vẻ lơ đãng qua một phía rồi : “Chuyện hôm qua…, em nghĩ sao?”
“Tiền…”
“Đã rồi mà, gọi tôi là Dã Minh.”
Tui im lặng.
Nghĩ sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ à.
Nhưng thật, đối mặt với một người đàn ông điều kiện phần cứng lẫn phần mềm đều cực kỳ xuất sắc như này, thật sự khiến người ta khó mà không rung .
Chứ chưa tới, hai chúng tui đã ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm không biết bao nhiêu hôm, bộc bạch tâm sự cho nhau bao lần nên cũng hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Mặc dù thời gian quen biết không lâu xét từ mặt vật chất tới tinh thần, ổng đều rất quan trọng với tui.
Nhưng, thì sao nào?
Ổng là nhân vật chính của thế giới này, mà thế giới này lại là một quyển tiểu thuyết cảm ngu ngốc.
Yêu đương với nữ chính là sứ mệnh trao cho ổng từ khi ổng ra đời rồi.
Đấy cũng là ý nghĩa tồn tại duy nhất của ổng.
Có lẽ do người đến từ thế giới khác là tui ảnh hưởng tới kịch bản nên mới khiến ổng có ý thức của chính mình.
Nhưng trong quyển tiểu thuyết thuộc về ổng và người khác, tui phải sao mới trở thành nhân vật chính của ổng đây?
Có lẽ Tiểu Tiền tổng cũng hiểu tui đang do dự điều gì nên cũng im lặng theo.
Chúng tui cứ im lặng không ai gì, cũng nghe câu chuyện cảm máo cún ngược lên ngược xuống của chàng trai “Eo nhỏ mềm mềm” ở công ty.
Vừa vào văn phòng, hai chúng tui ngu người luôn.
Tui phản ứng tương đối nhanh, vội vàng quay qua Tiểu Tiền tổng.
Trước kia tui vẫn không hiểu biểu đồ tròn thiếu tính khoa học trong truyện tổng tài bá đạo là như nào.
Thì bây giờ, tui hiểu rồi.
Trong phút giây ấy, tui thấy trong mắt ổng là ba phần kinh hãi, bốn phần nghi ngờ, năm phần đau khổ, sáu phần sống không còn gì luyến tiếc.
Quản lý Trương vẫn rất vui vẻ giới thiệu: “Tổng giám đốc Tiền, thư ký Thẩm, đây là thực tập sinh mới tới công ty chúng ta, Tiểu Văn.”
Nói rồi, ông quản lý vỗ vỗ vai Văn Nhược: “Tiểu Văn, đây là…”
“Không cần giới thiệu.”
Tiểu Tiền tổng ngắt lời ông quản lý, lạnh lùng : “Cô bị đuổi.”
“Nhưng mà…” Quản lý Trương kinh ngạc : “Cô ấy do bố ngài giới thiệu tới đây mà!”
Tiểu Tiền tổng lặng yên đứng tại chỗ hai phút, không câu nào rồi quay người bỏ đi.
Bóng lưng ổng trông chán chường lắm rồi.
Thứ đè một người đàn ông không phải một người đàn ông khác, mà là cuộc sống này ha.
22.
Tui bước vội theo ổng, duy trì khoảng cách trong vòng 10m để phòng ổng phát bệnh.
Tiểu Tiền tổng càng đi càng nhanh, tới khi đặt m.ô.n.g xuống ghế việc, ổng xoay ghế một vòng, ôm đầu, đau đớn : “A Đỗ, em xem sao số tôi lại khổ thể này?”
Tui chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá ba trăm vạn trên cổ tay ổng, rồi lại góc nghiêng đẹp không tì vết của ổng, thầm nghĩ: Tui cũng muốn khổ như này.
Thôi rồi, thật ra tui cũng hiểu ít nhiều.
Nếu một người đến cả cảm của chính mình cũng không thể điều khiển , buộc phải khuất phục trước cái gọi là vận mệnh thì cuộc đời này sống còn ý nghĩa gì nữa?
Chuyện tui có thể cho ổng cũng chỉ có ở bên cạnh ổng, giảm thiểu số lần ổng kinh thôi.
Mấy tháng trước, đại đa số thời gian Tiểu Tiền tổng đều đi với tui, mặc dù cũng không ít lần ổng lên cơn lần nào tui cũng kéo ổng về kịp lúc.
Nên mặc dù kịch bản vẫn đang tiếp diễn tui cũng không cảm thấy có gì quá to tát.
Nhưng hôm nay, tui thật sự ý thức rõ ràng uy lực của nữ chính rồi.
Nói thật, Tiểu Tiền tổng lầm tổng tài bá đạo có tiêu chuẩn cơ bản nhất rồi, quy mô công ty cũng coi như tương đối.
Nên tính ra loại công ty lớn như này thường sẽ tuyển người rất khắt khe.
Như tui nè, học trường đại học có tiếng, liên thông lên thạc sĩ, chưa ra trường đã thực tập, tham gia mấy dự án lớn đồng thời còn đánh giá không tệ, năm nào cũng có học bổng.
Nhưng khi tui vào đây cũng chỉ có thể bắt đầu việc từ nhân viên trong nhóm nhỏ cơ bản nhất rồi lên dần, cả năm ngài nào cũng thức khuya dậy sớm, tăng ca việc mới lên tổ trưởng.
Đương nhiên, không tính cái thư ký, vì là trường hợp đặc biệt.
Nhưng nữ chính, này thậm chí còn chưa cả học đại học, sau khi bỏ học cấp ba thì đi ở cửa hàng đồ ngọt.
Vậy trước khi lấy công việc ở đây, cổ gì?
Cô thợ bánh ngọt.
Nói thật, tui không hiểu nổi tại sao tác giả lại muốn phóng như tên lửa thế này, trước đó nữ chính là tác giả văn học mạng thì cũng oke thôi, tối thiểu người ta còn biết dùng Word!
Tới lần thứ ba bị nữ chính gọi lại hỏi cách dùng máy in như nào, tui quản lý Trương với ánh mắt sâu xa.
Quản lý Trương rụt đầu lại.
Nghịch xong máy in, tui đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh quản lý Trương, kéo áo ổng hỏi: “Ông Trương, rốt cuộc ông nghĩ kiểu gì thế?”
Vẻ mặt quản lý Trương đau khổ không gì , ổng : “Tôi có quyền quyết định đâu, đây là chủ tịch Tiền tự mình sắp xếp mà! Ngài ấy đây là con người quen cũ, bảo tôi để mắt chút.”
Nói thế nào đây nhỉ? Tui đánh hơi chút mùi bất bình thường từ ba chữ “người quen cũ” này.
Nhưng dù thế nào đi nữa đây cũng là vận mệnh, tui can thiệp không nổi.
Tui chỉ có thể đưa cho Văn Nhược một quyển sách hướng dẫn sử dụng máy in để cổ học đàng hoàng khi cổ gọi tui tới lần thứ tư.
23.
Mấy ngày tiếp sau đó, tui và Tiểu Tiền tổng đã trải qua một cuộc tra tấn vô nhân đạo.
Văn Nhược tới, cả văn phòng sống hẳn.
Lúc nào, ở đây cũng nghe giọng tràn ngập sức sống của cổ.
“Văn Nhược! Cố lên! Đừng từ bỏ!”
“Cậu nhất định ! Cố lên!”
“Tự viên chính mình, tôi nhất định sẽ tốt! Ganbatte (cố lên)!”
Định mệnh nhà !
Tui Tiểu Tiền tổng vẻ mặt dữ tợn, đồng với ổng: “Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao*, nhịn nhất thời trời êm biển lặng.”
*Trong tiếng Trung, chữ nhẫn (忍) có bộ đao (刀) ở trên, bộ tâm (心) ở dưới, là “đao gác trên tim”. Mọi người có thể hiểu nôm na nếu mình tăng xông, đao chọt vào tim, mình ngỏm nên mình phải nhịn.
“Không !” Ổng đập bàn đứng dậy: “Tôi nhịn không nổi nữa rồi! Tôi phải đi đuổi ta!”
Có lẽ Tiểu Tiền tổng tức tới bay màu lý trí, thậm chí còn không nhớ ra phải xách tui theo.
Tui còn chưa kịp phản ứng ổng đã lao đi như điên, đứng trước mặt Văn Nhược.
Tui khoảng cách giữa chúng tui, mặt biến sắc chạy ra ngoài.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Quả nhiên, Tiểu Tiền tổng bên kia đã nâng cằm người ta lên.
“Cô , em đã khơi dậy sự hứng thú của tôi.” Ổng tà ác rù quyến .
Tui các đồng nghiệp đang trợn mắt há mồm xung quanh, không biết giờ nên đi lên cứu ổng hay mặc ổng chúa hề tại chỗ, tiện thể cách xa ổng chút cho ổng biểu diễn thỏa thích.
Tui suy nghĩ, cuối cùng đứng im tại chỗ, dùng ngón chân gảy gảy ra cái kẽ đất cho Tiểu Tiền tổng để lát ổng tiện chui vào.
Tối hôm đó, tui mòn da miệng, tóe lửa mới khuyên Tiểu Tiền tổng một lòng muốn chớt.
“Không sao, là sếp, bọn họ không dám đâu.” Tui an ủi ổng.
“Không…” Tiểu Tiền tổng đau lòng vô cùng: “Hình tượng của tôi hoàn hảo như ! Bây giờ chắc chắn bọn họ đang cảm thấy tôi là một thằng siêu ngu!”
Đúng thế thật, tui gật đầu.
Hai mắt ổng đỏ bừng giận dữ tui: “Cô cảm thấy tôi là tên siêu ngu?!”
“À không không không.” Tui ngụy biện: “Anh nhầm.”
“Rốt cuộc tôi nên gì!” Tiểu Tiền tổng co ro trên mặt đất, hai mắt vô hồn trần nhà như một con búp bê vải bị vận mệnh nghịch hỏng .
Ôm nhiều tiền của lão sếp như , nhất định phải san sẻ với sếp, tui suy nghĩ rồi : “Có lẽ nên đi với chủ tịch Tiền một tiếng, cho ta qua chi nhánh công ty việc, cùng lắm thì cho thêm ít tiền cũng .”
Nhìn đi, mới lăn lộn với tư bản mấy ngày thôi mà tui chuyện cũng sang mồm gớm.
“Không !” Ổng đau đớn lắc đầu: “Mỗi lần tôi về nhà là lại mất khống chế bản thân, tôi không ra câu này không biết thôi, hôm trước nếu không tới kịp, suýt nữa tôi cho ta thư ký thân cận của tôi đấy!”
Thư ký, thân cận.
Nghe có vẻ không phải loại thư ký đứng đắn gì.
Chợt, Tiểu Tiền tổng lăn người ngồi dậy, đôi mắt sáng rỡ tui: “Hay về gặp bố mẹ với tôi đi!”
Bàn công việc là bàn công việc, gặp bố mẹ cái gì đấy?
Tui tên đàn ông lắm mưu nhiều kế trước mắt, không từ chối ổng.
Bạn thấy sao?