10.
Cũng đúng, mấy ngày tui ở cạnh ổng, ổng khống chế mình rất tốt, cũng không thấy ổng có suy nghĩ ngớ ngẩn khó hiểu nào.
Ban đầu Tiểu Tiền tổng còn nghĩ mình ổn rồi, kết quả mấy nay đi công tác, ổng lại bắt đầu bị chập cheng.
Ổng tự nhiên nhất định muốn một mới gặp một lần cái, sau khi ở cạnh người ta xong lại dở chứng, còn dắt mới tới nhục em lần trước tui gặp một trận, sau khi lợi dụng người ta xong lại bắt đầu đòi chia tay.
“Nghe có vẻ bệnh cũng không nhẹ đâu.” Tui nhíu mày ổng.
Ổng “òm ọp” uống một chai bia, thảm thiết với tui: “Tôi cũng không biết vì sao mà! Tôi cũng rất không hiểu đây!”
“Tôi hoàn toàn không hứng thú gì với cái kia hết không hiểu sao tôi cứ xuất hiện gần ta thôi, lại còn với ta mấy thứ khó hiểu nữa!”
“Cô kia cũng thế! Cứ tìm tôi rồi cái gì đâu không, lần trước tìm tôi vay tiền, bảo là mẹ ta bị bệnh, tôi đưa cho ta một tấm chi phiếu bảo ta cứ tùy tiện ghi, thế mà ta lại cầm chi phiếu ném lên người tôi bảo tôi đừng nhục mạ ta!”
“Má nó, tôi còn rất muốn có người tới nhục mạ tôi như thế đây này!”
Tui gật đầu tán thành.
“Thư ký Thẩm!” Hai mắt ổng đẫm lệ tui, hỏi: “Cô có biết chuyện này là như nào không?”
Tui cảm thấy, chắc là tui biết ớ.
11.
Thật ra tui xuyên không vào một quyển sách tới đây.
Hơn nữa còn là một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo tôi.
Nhưng tui không hứng thú lắm với loại tiểu thuyết cảm này, quyển này là tui tịch thu của em tui.
Thậm chí tui còn không mở ra xem nội dung bên trong.
Tui chỉ nhớ trên bìa quyển truyện có vẽ một đôi trai tài sắc, nam ấn nữ trên tường kabedon*, ở bên cạnh có một ô thoại ghi: “Cô à, em chạy không thoát đâu.”
*Kabedon: tư thế dồn tường huyền thoại.
Một đêm, tui xuyên không tới đây, một giọng cho tui biết, đây chính là cái quyển tiểu thuyết tên: “Tình khó thoát: Tổng tài đại nhân tôi”.
Vốn tui cũng xuyên tới đây hai năm rồi, cũng bắt đầu quen dần với cuộc sống ở đây nên gần như quên mất đây là một quyển tiểu thuyết.
Bây giờ triệu chứng của Tiểu Tiền tổng, không có gì bất ngờ nữa, ổng hẳn chính là cái tên nam chính có cái ô thoại mọc trên đỉnh đầu, không hiểu sao ổng lại có ý thức của chính mình nữa.
Vậy cái em ngây thơ trong sách hoa trắng nhỏ khóc chin chít kia chắc là nữ chính rồi.
Tui do dự mãi, rồi cũng phỏng đoán của mình cho Tiểu Tiền tổng.
Tui cảm thấy chắc ổng sẽ không tin đâu, dù sao người thường mấy ai đi tin mình đang sống trong một quyển sách đâu?
12.
Nhưng tui không ngờ, ổng lại vỗ đùi giác ngộ: “Đúng rồi! Chính là thế!”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tiểu Tiền tổng lóe sáng trong đêm, kích : “Tôi biết ngay mà! Chỉ có nam chính mới hoàn mỹ như này thôi!”
Dứt lời, ổng nắm c.h.ặ.t t.a.y tui rồi : “Thư ký Thẩm, tôi biết mà, chỉ có là đáng tin cậy thôi! Cảm ơn đã giải đáp nghi vấn của tôi!”
Tui vừa định khiêm tốn thì Tiểu Tiền tổng đã đau khổ buồn bực.
“Vậy cái mấy ngày nay tôi cứ xà nẹo là nữ chính á?”
Ổng chau mày : “Tôi không thích kiểu này đâu, như cọng giá đỗ ấy, trước sau như một.”
Nói rồi, ổng trộm liếc n.g.ự.c tui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Tôi thích, kiểu người n.g.ự.c bự cơ.” (Má ổng check var chị nhỏ kìa :))
Tui còn chưa kịp gì, Tiểu Tiền tổng đã tiếp: “Vậy xem ra thiết lập nhân vật của tôi chính là kiểu tổng tài ngu si dạo ngàn bụi hoa chỉ húp một bông, trông thì đào hoa thật ra si , thích đủ loại câu thoại tỏ quê xệ của tổng tài bá đạo, thích kiểu đuổi thì em trốn, em có mọc cánh cũng không thoát , chia chia hợp hợp, theo đuổi vợ vật vã, ngược thân ngược tâm đồ đấy hả?”
“Nói không chừng còn có cả ôm con chạy nữa đấy.” Tiểu Tiền tổng mở ghi điện thoại ra, ghi lại linh cảm của mình vào ghi .
Tui sợ ngây người, hãi hùng : “Sao hiểu rõ thế?”
Tiểu Tiền tổng tròn mắt, mặt ổng từ tờ đỏ lên.
Ổng im lặng hồi lâu rồi lắp bắp trả lời: “Tôi… Tôi nghe .”
Mợ nhà nó chớ, chẳng trách lại là nhân vật chính nha, ngày nào cũng học tập nghiên cứu, mô típ cảm đều bị đọc như văn mẫu luôn rồi!
13.
Người đàn ông trước mắt tui, vừa bị cho chui vào góc tường khóc thút thít, thích xem truyện “tổng tài bá đạo tôi”, thích em n.g.ự.c bự là tổng tài bá đạo trong truyện tổng tài bá đạo.
Ổng ngoài cái mặt và phần cứng đủ điều kiện “bá” ra thì còn lại cả người đếch còn gì liên quan tới tổng tài bá đạo nữa!
Tui không hiểu, tui thật sự không hiểu.
Thế này không phải gượng lắm à?
Cái tên Tiểu Tiền tổng này mà tổng tài bá đạo biết dồn tường á?
Sau một đêm khốn khổ nghiên cứu, cuối cùng Tiểu Tiền tổng cũng đưa ra phương án cho mình.
Trời hửng sáng, ổng đập cái phương án vào mặt tui, người đợi ổng nguyên đêm, tui sợ bay màu.
Đôi mắt thâm đen sì sì của ông lóe sáng bling bling tui, hưng phấn :
“Thư ký Thẩm, muốn kiếm tiền không?”
Tui muốn trực giác của tui cho tui biết chắc chắn ổng không đẻ ra cái rắm gì hay đâu, bởi tui ngậm miệng không gì.
Tiểu Tiền tổng tự quyết định tiếp: “Như này nhớ, giúp tôi thoát khỏi kịch bản, tôi tăng lương cho không?”
“… Tăng bao nhiêu?”
“Gấp năm!”
“Chốt kèo!”
Bố của Tiểu Tiền tổng là chủ tịch Tiền nên nhà ổng không có gì ngoài tiền, tiền với ổng chỉ là một con số.
Với ổng mà , nắm giữ vận mệnh của mình mới là vô giá.
Nên tẹo tiền này với ổng, chỉ là con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá thôi.
Nhưng với tui thì khác, tui là một đứa có lòng tiền vô cùng tận, tui muốn ở nhà to, đi xe sang, là kiểu người theo đuổi đời sống vật chất.
Ổng có quyền tự do quyết định cuộc sống của ổng, tui có tiền tài của tui.
Đây đúng là mùa xuân đại thắng*… thắng tê người!
*Gốc là Tần Thủy Hoàng ăn tiêu: đây là một kiểu chơi chữ bên Trung, Tần Thủy Hoàng = Doanh Chính (Doanh ở đây nghĩa là thắng, tiêu (hoa tiêu) = tê, Tần Thủy Hoàng ăn tiêu = 赢麻了 (Thắng tê người), chỉ thắng nhiều thành quen, thắng quá đã, hoặc chỉ đôi bên cùng có lợi. Tui edit thành kia không sát raw nhé, chỉ hợp hoàn cảnh thui.
14.
Bởi mới có câu chuyện của hiện tại.
Khi tui có thể ở cùng lão sếp, ổng sẽ tự do hoạt !
Còn khi nào tui không thể ở cùng ổng mà ổng bị cướng chế theo kịch bản thì tui sẽ tới xử lý mớ cục diện rắm rối cho ổng.
Cô vừa tạt nước chanh vào mặt tui chính là cũ thứ bảy tui đã đuổi đi trong ba tháng nay rồi.
Bà tác giả này hình như thích nhất kịch bản theo đuổi vợ vật vã nên mới thiết lập cho nam chính thành kiểu công tử đào hoa, lại còn thích nhất cái thiết để nam chính dắt theo đủ loại nữ phụ độc ác tới nhục mạ nữ chính.
Mấy tháng nay tui đã tận mắt thấy vô số lần Tiểu Tiền tổng dắt theo phụ nữ không biết nhặt ở đâu tới đi kịch bản tới Văn Nhược, à đây cũng chính là nữ chính đó.
Bình thường mà thì, Tiểu Tiền tổng sẽ sắc mắt xấu hoắc, bập bẹ mấy câu thoại của tổng tài bá đạo, nữ phụ bên cạnh thì có người dương dương đắc ý, có người chẳng hiểu mô tê gì, có người tức sùi bọt mép, còn có người sau khi thăm hỏi mười tám đời tổ tông Tiểu Tiền tổng xong sẽ cho ổng một cái tát rồi chạy.
Rồi sau đó nữa, tui sẽ dựa vào từng huống khác nhau, đưa ra các phương án khác nhau để đi thu dọn mớ hỗn độn cho lão sếp.
Tới đêm lại trở thành thùng rác cảm đi uống rượu xoa dịu nỗi đau cùng ổng.
Áp dụng quy trình bài bản như này, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì nữa.
Đương nhiên, phí phục vụ quy trình cũng rất cao, 200 vạn cho tui, 200 vạn tiền chia tay.
Nếu gặp ai có chí khí không cần phí chia tay thì tui cũng giữ lại tiền cho mình.
Dù sao có ai mà sống không cần tiền chớ.
Qua thời gian dài, danh tiếng của Tiểu Tiền tổng cũng vang xa trong giới, tất cả mọi người đều gọi ổng là hai trăm vạn, phụ nữ vì hai trăm vạn tiếp cận ổng có thể xếp hàng từ cổng công ty xếp tới của nhà ổng luôn.
Nữ phụ lần này cũng thuộc loại khá là dây dưa, chớt sống gì cũng không muốn chia tay với lão sếp tui.
Dù sao một bữa no và nhiều bữa no, cổ cũng phân biệt chứ.
Tiểu Tiền tổng vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý rất ngu ngốc, đó là tìm một thợ trang điểm đặc biệt tới cho tui quả mặt già khắm, để tui giả mẹ ổng tới đề nghị chia tay.
Lúc nghe cái chủ ý này, tui lão sếp trọn ba phút không gì.
Đây là thứ sinh vật gốc cacbon có thể nghĩ ra à?
Trong cái não ba mươi bảy độ kia sao lại đẻ ra cái ý kiến kém thông minh thế chứ?
15.
Cứ , mặc dù ban đầu không giống với dự đoán lắm tui vẫn hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ lần này, lấy 200 vạn.
Mấy ngày nay, tui và Tiểu Tiền tổng thường xuyên bị người ta mắng là đôi chó má.
Trời đất chứng giám, mặc dù đúng là Tiểu Tiền tổng chó thật tui với ổng hoàn toàn trong sáng đấy nhớ.
Giữa tui với ổng chỉ có giao dịch tiền tài thuần túy thôi!
Lúc ra khỏi ngân hàng, tui thở dài.
Cuối cùng cũng đã trả hết các khoản vay rồi, bây giờ tui đã có cuộc sống của một công dân thành thị bình thường rồi.
Số tiền này là dùng lương tâm của tui và thanh danh của Tiểu Tiền tổng đổi lấy đó.
Tui quyết định sẽ chừa cho ổng 10 mét vuông trong căn nhà 285 mét vuông của tui.
Tối đó, tui vốn vui vẻ vui vẻ chuẩn bị tan sớm chút thì lão sếp của tui lại bắt đầu dở chứng.
Chỉ mấy phút ổng đi vệ sinh tui không đi theo ổng, Tiểu Tiền tổng lại bắt đầu đi kịch bản rồi!
Tui chờ mãi không thấy ổng ra, trong lòng tui cảm giác hơi không ổn rồi, thế là tui vọt vào nhà vệ sinh nam gõ từng gian một ổng không ở đấy.
Tiểu Tiền tổng tự nhiên biến mất tăm.
Nhưng không sao, tui có kinh nghiệm xử lý.
Tui cầm điện thoại mở app ra, điểm đỏ trên màn hình đang nhanh chóng di chuyển về khu biệt thự ở đường lớn phía nam.
Tui cầm áo khoát lên nhanh chóng chạy ra đường vẫy một chiếc xe, rút 200 tệ ra với tài xế: “Bác tài, tới khu biệt thự phía nam đường lớn, tôi đang gấp lắm!”
Nhờ có Tiểu Tiền tổng, bây giờ tui bắt xe cũng khí thế lắm chứ.
Chớp mắt sau, một cuộc gọi tới điện thoại tui, giọng uất ức lại tức giận của Tiểu Tiền tổng vang lên.
“A Đỗ! Mau tới cứu tôi, tôi sắp phạm pháp tới nơi rồi!”
Má nó, tui hẳn nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe*.
*Cái này là lời bài hát “他一定很爱你” nha, ý đại khái là cảnh hiện tại rất khó , chi tiết mấy ní xuống cmt coi, cũng bựa lắm =))
Có tiền là có thể khiến bác tài tăng tốc, chưa tới 20 phút tui đã chạy tới trước cửa biệt thự của Tiểu Tiền tổng, tìm mật khẩu mở cửa trong ghi .
Nội thất trang trí nhà Tiểu Tiền tổng khá là có gu.
Không giống nhà của một tổng giám đốc theo nghĩa đen.
Trong nhà ổng không trang trí theo sì tai lạnh lùng đồ, không có ghế sô pha bọc da nhập khẩu từ Ý, cũng không có đèn thủy tinh giá trị hơn trăm vạn gì.
Tui không ngờ Tiểu Tiền tổng lại là một người khá thích kiểu truyền thống.
Nhà ổng đâu đâu cũng là đồ dùng bằng gỗ Hồng cùng tranh chữ thủy mặc bản to.
Trong con mắt nông cạn của tui, thật, tui cảm thấy vẽ viết như quần.
Trong đó có một bức tranh chữ viết trông rất rồng bay phượng múa treo ở chính giữa phòng khách.
Đãng phụ (荡妇 – đàn bà đĩ thõa)
À không, là thản đãng (坦荡 – ngay thẳng rộng rãi).
(Chữ xấu quá chị bé đọc lộn)
Bạn thấy sao?