Năm tôi 18 tuổi, tôi cho Lương Thanh vay 520 tệ.
Anh ấy : “Bạn học Châu Niệm, đợi tôi nổi tiếng rồi sẽ trả 5,2 triệu.”
Sáu năm sau, ấy thực sự nổi tiếng, mà lại hỏi vay tiền tôi?
Một đứa si như tôi chẳng do dự mà dốc hết sạch tiền đưa cho ấy.
Anh ấy nhạo: “Bạn học Châu Niệm, đưa hết tiền cho tôi thế này, chồng không giận sao?”
Tôi cúp máy.
Vài giây sau, tôi nhận thông báo chuyển khoản… 5,2 triệu.
1
Nhận tin nhắn đó, tôi sững người, không dám tin vào mắt mình.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản:
“Cho tôi mượn ít tiền không? Số tài khoản: 622xxxx…”
Người gửi: Lương Thanh đẹp trai nhất thế gian.
Tôi ngập ngừng vài giây, rồi chuyển hết tiền trong tài khoản cho ấy.
Tổng cộng 32.626 tệ.
Tôi nghĩ, chắc ấy thực sự không còn tiền nữa rồi. Nếu không, sao lại liên lạc với tôi?
Phá sản rồi? Bị cấm sóng? Bị bắt cóc?
Trong đầu tôi bỗng tua nhanh đủ loại kịch bản.
Vài giây sau, điện thoại rung lên.
Tên hiển thị: Lương Thanh đẹp trai nhất thế gian.
Tôi căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ sau khi tốt nghiệp, tôi và ấy chưa từng liên lạc lại.
Sau bảy năm, tôi không biết mình nên dùng tâm trạng gì để bắt máy.
Tiếng chuông vẫn reo không ngừng.
Tôi hít sâu một hơi rồi nhấn nút nghe.
“Lương Thanh…”
“Trung tâm phòng chống lừa đảo nhắc nhở : Các chiêu trò lừa đảo ngày càng tinh vi, hãy nâng cao cảnh giác và ghi nhớ nguyên tắc ba không một nhiều:
Không nhấn vào link lạ, không tin vào số lạ, không tiết lộ thông tin cá nhân, và kiểm tra kỹ trước khi chuyển khoản.”
Tôi: “……”
Khoan… tôi vừa bị lừa tiền sao???
Trời ạ, tiền mồ hôi nước mắt của tôi…
“Cô Châu, nhớ kỹ chưa?”
Tôi đơ ra vài giây.
“Nhớ… nhớ rồi…”
“Vậy ơn nhắc lại giúp tôi.”
Tôi: “……”
“Tôi… tự nhiên quên mất rồi…”
Quá xấu hổ… Sao lại bắt tôi học thuộc lòng chứ???
“Thôi bỏ đi, ấy chỉ hơi ngốc thôi.”
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng quen thuộc, mang theo chút bất lực.
“Bạn học Châu Niệm, bảy năm rồi mà vẫn ngốc sao?”
Giọng trầm thấp của Lương Thanh truyền đến.
“Tôi…”
Tôi hoảng loạn, căng thẳng đến mức không biết gì.
“Đưa hết tiền cho tôi thế này, chồng không giận à?”
Anh ấy , giọng điệu trêu chọc.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Vậy… trả lại tôi đi.”
Anh ấy bật , nhẹ nhàng đáp:
“Được.”
“Tôi đang quay chương trình, lát nữa chuyện sau.”
Trước khi cúp máy, giọng lại vang lên:
“Nhớ tải app chống lừa đảo nhé.”
Mặt tôi lại đỏ bừng.
Điện thoại vừa cúp, tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì nhận thông báo chuyển khoản.
Lương Thanh đã chuyển cho : 5.200.000,00 tệ.
Tôi chằm chằm vào hàng dài con số, mắt mờ đi.
Dụi dụi mắt, rồi đếm lại một lần nữa.
Tôi tự véo mình một cái, đau thật… không phải mơ.
5,2 triệu tệ…
Khoan… Lương Thanh có tự cài app chống lừa đảo chưa ???
Tôi bỗng nhớ lại mùa hè bảy năm trước.
Khi đó, tôi cho ấy vay 520 tệ, ấy rằng sau này nổi tiếng sẽ trả tôi 5,2 triệu.
Tôi từng nghĩ đó chỉ là một câu .
2
5,2 triệu tệ với ấy có thể chẳng đáng gì.
Nhưng với một con dân văn phòng lương tháng 4.500, cuộc sống còn khổ hơn ly cà phê đắng như tôi, thì đó là con số trên trời.
Khoản tiền khổng lồ này bỗng trở thành củ khoai nóng bỏng tay, tôi không biết phải gì với nó.
Suy nghĩ mãi, tôi nhắn tin cho nhỏ thân.
Nó gọi ngay cho tôi, giọng phấn khích như vừa trúng số.
“Hóa ra cái đứa ngốc đó chính là mày à?!!!”
“Tại sao mày chưa từng với tao là mày quen Lương Thanh???”
Tôi: ???
“Đứa ngốc nào?”
Nhỏ gửi tôi một tin tức đang hot trên Weibo:
#LươngThanhMượnTiền#
Tôi bấm vào phát lại livestream.
Thì ra đó là một chương trình tuyên truyền chống lừa đảo, nơi ban tổ chức mời Lương Thanh cùng vài khách mời khác tham gia.
Có một phần tương tác, nơi họ phải đóng giả kẻ lừa đảo và nhắn tin mượn tiền người đầu tiên trong danh bạ của họ.
Lương Thanh liền gõ ngay:
“Có thể cho tôi mượn chút tiền không? Số tài khoản: xxx”
Những người khác lên, bảo nếu có ai mắc bẫy tin nhắn này thì chắc chắn phải là… đồ ngốc.
Sau đó, ấy gửi tin nhắn cho người đầu tiên trong danh bạ:
“a Đồ ngốc.”
Và thế là, tôi nhận tin nhắn đó.
Sau đó, tôi dốc hết tiền trong tài khoản chuyển đi…
Cả trường quay bật sảng khoái, ai cũng đúng là có người ngốc thật.
Có người còn rằng:
“Chỉ vay có hơn ba vạn, xem ra quan hệ của cậu cũng chẳng tốt lắm đâu, Lương Thanh à.”
Chỉ có Lương Thanh là lặng lẽ đỏ mắt, khẽ một câu:
“Bấy nhiêu năm rồi… sao vẫn ngốc thế chứ.”
Sau đó là cuộc gọi tôi bị bắt học thuộc bài phòng chống lừa đảo.
Tôi kéo xuống phần bình luận, vài comment hot nhất hiện lên:
“Cái Chu Niệm này là ai thế? Sao lại đứng đầu danh bạ của idol tôi???”
“Cái biệt danh này thú vị ghê, vừa cưng chiều lại vừa bất lực.”
“Chuyển đúng con số tròn trĩnh như … đừng với tôi đây là toàn bộ số tiền của cổ nha???”
“Tôi cược 100% này thích idol tôi. Nếu không, sao có thể mắc bẫy dễ dàng ? Chỉ có trước mặt người mình thích, IQ mới giảm xuống mức này thôi!”
…
Tôi cảm thấy da đầu tê rần.
Không ngờ có ngày cái tên Châu Niệm của tôi lại xuất hiện trên tin tức giải trí về Lương Thanh.
Nhưng thực tế, chúng tôi chẳng là gì của nhau cả.
Chỉ đơn giản là cùng lớp.
Lúc đi học, tôi ngồi bàn đầu, còn ấy ngồi tận bàn cuối.
Chúng tôi cách nhau cả một đường chéo trong lớp, xa nhất có thể.
Tôi là lớp phó môn tiếng Anh, mỗi lần thu bài tập, ấy đều đang chơi với đám học sinh cá biệt cuối lớp.
Câu tôi với ấy nhiều nhất là:
“Nộp bài tập đi.”
Anh ấy lười biếng ngước mắt lên, đáp lại:
“Chưa .”
Tôi đỏ mặt giục:
“Viết nhanh lên!”
Anh ấy chống cằm, tôi đầy thú vị, rồi nhướng cằm :
“Cho tôi mượn bài chép chút.”
Hồi đó, tôi luôn ngại đến mức không dám thẳng vào ấy, chỉ biết cúi đầu ném cuốn bài tập rồi chạy đi mất.
Sau lưng, đám con trai trong lớp lại ồn ào trêu chọc:
“Ồ ~ lớp phó mặt đỏ rồi kìa?”
“Có phải thích Thanh của chúng ta không nhỉ?”
Lương Thanh luôn bực mình xua bọn họ đi:
“Biến, bớt lắm mồm!”
Mà tôi cũng chẳng hiểu, tại sao ấy lại lưu tên tôi trong danh bạ là “Đồ ngốc”.
Tôi đâu có ngốc đến thế, phải không?
…
“Ờm… thật ra thì… sau khi cúp máy, Lương Thanh đã chuyển cho tớ 5,2 triệu tệ… Mà giờ tớ lại không chuyển lại cho ấy…”
Tôi lí nhí kể lại mọi chuyện cho con thân.
“Cậu xem, bây giờ tớ phải gì đây?”
Tiếng hét chói tai lập tức vang lên từ đầu dây bên kia:
“Thế mà còn hỏi??? Không mau quăng đơn nghỉ việc vào cái đầu hói của sếp à!”
“Tự dưng thành bà chủ giàu sụ rồi, ai còn muốn đi công nữa?”
“Nè nè, Niệm Niệm, có phú quý thì đừng quên chị em nhé, nhanh nhanh cho ôm đùi nào ~”
Tôi xoa trán, vẫn chưa thể nghĩ ra cách giải quyết.
Đúng lúc này, điện thoại sáng lên.
Lương Thanh đang gọi đến.
Tôi hít sâu, nhấn nghe máy.
“Bạn học Châu Niệm, hôm nay rảnh gặp nhau chút không?”
“Ờm… tan có không?”
Cũng tốt, tiện thể trả lại số tiền từ trên trời rơi xuống này.
“Được, tôi đợi cậu.”
Anh ấy gửi cho tôi một địa chỉ – một nhà hàng cao cấp kiểu tư nhân.
3
Sau cuộc gọi đó, tôi bắt đầu ngồi việc mà tâm trí để tận đâu đâu.
Dù là họp lớp, dù gì người ta cũng là ngôi sao lớn.
Cảm giác này… sao lại giống kiểu lần đầu gặp mặt sau một cuộc online thế này?
Thời gian trôi chậm đến đáng sợ.
Để thời gian, tôi không nhịn mà kể chuyện sắp gặp Lương Thanh cho con thân nghe.
“Aaaa! Khai thật đi, năm đó hai người có bí mật gì không???”
“Thật sự không có… bọn tớ chỉ là học bình thường. Năm đó tớ cho ấy vay 520 tệ thôi.”
“Châu Niệm Niệm, cậu đúng là bị lú rồi. Năm đó cho người ta mượn tiền, bây giờ chỉ vì một tin nhắn hết tiền, cậu dốc sạch toàn bộ gia sản chuyển đi. Vậy mà còn bảo không có gì?!”
“Không tin! Trước tiên, lấy chữ ký cho tớ đã, đó là idol của tớ đó!”
…
Nếu hỏi năm đó tôi có thích Lương Thanh không?
Có lẽ là thích đấy.
Trong lớp, có rất nhiều thích ấy.
Anh ấy đẹp trai, nụ rạng rỡ, tính cách hòa đồng, biết chơi guitar, hát cũng hay.
Mà ở tuổi học trò, một chàng trai như , đương nhiên sẽ luôn nổi bật.
Bàn học của ấy lúc nào cũng chất đầy những lá thư rực rỡ sắc màu.
Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ lặng lẽ thích ấy từ xa.
Năm đó, tôi quá đỗi bình thường.
Gương mặt tròn trịa còn chút nét trẻ con, mái tóc cắt ngang trán quê mùa, một bé trầm lặng đến từ một thị trấn nhỏ.
Mỗi lần đi ngang sân thể dục gặp ấy, tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu chào hỏi.
Lời thích ấy, tất nhiên cũng chẳng dám ra miệng.
Khoảng thời gian học chung, điều tôi và ấy giao tiếp nhiều nhất chính là… bài tập.
Anh ấy luôn là người cuối lớp, mỗi lần đến giờ nộp bài, ấy lại lười biếng đi từ cuối lớp lên đầu bàn tôi.
Bộp!
Anh ấy đập vở bài tập xuống bàn tôi:
“Nộp bài.”
Sau đó, lục túi áo khoác, lôi ra vài thanh chocolate, tiện tay quăng lên bàn tôi.
“Ăn không hết, cho cậu.”
Rồi lại nghênh ngang quay lưng bước đi.
Hồi đó, có rất nhiều nghe ấy thích ăn chocolate, liền lén lút nhét vào hộc bàn ấy.
Bạn thấy sao?