Vẫy Đuôi – Chương 5

Ta không hiểu tại sao đệ đệ của ta, người từ khi sinh ra đã là thái tử, một người luôn ôn hòa, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, lại hoàn toàn thay đổi khi gặp Ninh Nguyên Thanh.

 

Còn ta, dù đã như ý gả cho Tống Chinh, lại luôn bị hắn không thích, thành thân một năm cũng chưa từng phòng, đêm đêm đơn trong khuê phòng.

 

Cho đến khi phụ hoàng đột nhiên băng hà, trong cung xảy ra biến cố.

 

Tống Chinh vì muốn bảo vệ Ninh Nguyên Thanh an toàn, đã điều toàn bộ hộ vệ của phủ tướng quân để bảo vệ nàng ta, chỉ để lại phủ tướng quân trống rỗng.

 

Bọn hạ nhân sớm đã chạy trốn hết sau khi sự việc xảy ra, chỉ còn ám vệ Yến Mãn từ nhỏ bảo vệ ta vẫn ở bên cạnh ta.

 

Sau đó, phản quân xông vào phủ tướng quân, muốn bắt ta đi uy h.i.ế.p Tề Nguyện.

 

Yến Mãn liều c.h.ế.t bảo vệ ta thoát khỏi vòng vây, lưng hắn lại bị vô số mũi tên b.ắ.n trúng như nhím.

 

Cho đến khi chết, hắn vẫn ôm chặt lấy ta trong lòng.

 

Ký ức cuối cùng của ta, là ta ngã xuống đất ngập đầy máu, xung quanh toàn là phản quân đến bắt ta. 

 

Bọn chúng đá văng t.h.i t.h.ể của Yến Mãn, trói dây thừng vào cổ ta, giống như buộc một con chó, kéo ta ra trước cổng cung.

 

Tại sao lại như ?

 

Rốt cuộc tại sao lại như ?

 

Cảm nhận dây thừng trên cổ ngày càng siết chặt, cho đến khi gần như ngạt thở, ta phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng.

 

Chẳng phải ta là công chúa cao quý sao?

 

Tại sao ta lại rơi vào kết cục này?

 

Ta ngã xuống trước cổng cung, lần cuối nơi ta đã sinh ra và lớn lên.

 

Những bức tường cung điện đỏ sậm, vẫn rực rỡ như .

 

Thì ra sự rực rỡ này, là do m.á.u của vô số người nhuộm đỏ mà thành.

 

5

 

Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, trên mặt ta đầy nước mắt.

 

Bên ngoài truyền đến tiếng của hạ nhân, hỏi ta có muốn dậy ngay không.

 

Ta ngây ngốc ngồi trên giường một vài giây, sau khi phản ứng lại, giọng khàn khàn gọi một tiếng “Yến Mãn”.

 

“Công chúa?” Bóng dáng của Yến Mãn xuất hiện trong phòng, thấy mặt ta đầy nước mắt, ánh mắt có chút kinh ngạc.

 

Còn ta thì loạng choạng chạy xuống giường, lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.

 

“Yến Mãn, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta biết không?” Nghĩ lại mọi chuyện trong giấc mơ, ta vùi đầu vào lòng hắn, cọ mạnh một cái.

 

Ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc trên người hắn, trong lòng ta cuối cùng cũng yên tâm hơn, giọng điệu cũng vô thức mang theo một chút nũng.

 

“Các chủ tử khác sẽ không đối xử tốt với ngươi như ta đâu, chỉ có ta đối xử với ngươi là tốt nhất, nên ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, biết không?”

 

Ta hoàn toàn không ý thức những lời của ta lúc này có bao nhiêu quá đáng.

 

Là người hiện đại, phải biết cách lợi dụng PUA*.

 

(*) PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối cảm của người khác để đạt mục đích của bản thân là quan hệ dục. Từ đó, PUA mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán ".

 

Tuy nhiên, Yến Mãn không hổ là Yến Mãn, dù như , hắn cũng phối hợp trả lời: “Công chúa tất nhiên là tốt nhất.”

 

“Ngươi cũng .”

 

“Thuộc hạ không phải.”

 

“Ngươi chính là!” Ta ngẩng đầu hắn, ánh mắt cố chấp, “Ta ngươi là thì ngươi chính là!”

 

Không ai có thể xấu chó đáng nhà ta, dù là chính hắn cũng không !

 

“Được rồi, thuộc hạ chính là.” Hắn cuối cùng nở nụ .

 

“Là gì?” Ta cố ý hỏi.

 

“Là chó của công chúa, là chó trung thành nhất.” Hắn nghiêm túc .

 

“Vậy là đúng rồi.” Ta khúc khích, hoàn toàn không biết bộ dạng trên mặt còn vết nước mắt mà lại như , trông thật ngốc nghếch.

 

“Thất lễ rồi.” Yến Mãn xong, đưa tay lau đi vết nước mắt trên mặt ta, giọng điệu dịu dàng hỏi: “Công chúa, có phải gặp ác mộng không?”

 

“Phải.” Ta cố ý ngẩng đầu, đáng thương hắn, “Yến Mãn, vị hôn phu của ta ngoại rồi.”

 

“Yến Mãn, ta thật đáng thương.”

 

“Yến Mãn, ngươi có đau lòng cho ta không?”

 

Một loạt câu hỏi của ta khiến mặt Yến Mãn đỏ bừng.

 

“Công chúa, xin hãy buông tay.” Hắn ra hiệu ta buông tay đang ôm chặt lấy eo hắn.

 

“Ta không buông.” Ta ôm chặt hơn.

 

“Yến Mãn, Yến Mãn, Yến Mãn…”

 

Ta gọi tên hắn từng tiếng một.

 

Người vốn bị ta ôm không dám đậy, cuối cùng cũng thở dài.

 

Đôi tay không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng cũng đặt lên lưng ta, vỗ nhẹ vài cái.

 

“Công chúa, ta ở đây.”

 

Cảm giác an toàn quen thuộc, dường như trở lại trong giấc mơ.

 

Hắn ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, vẫn ôm chặt lấy ta trong lòng.

 

Ta không với ai rằng, trong giấc mơ của ta ở đoạn kết, xuất hiện một cảnh mà trong nguyên tác không có.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...