Vẫy Đuôi – Chương 12

Nói xong, ta quanh một vòng, thấy các tiểu thư quý tộc khác đều vô thức gật đầu khi nghe .

 

Quay lại Yến Mãn, bị ta khen đến mức khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng sáng rực, như một chó nhỏ đắc ý.

 

Tống Chinh tức điên, không thèm cả con gà rừng nữa, quay đầu bước đi.

 

Ngược lại Ninh Nguyên Thanh, không những không đi cùng hắn, mà còn nháy mắt với ta.

 

Thôi , lại phải không nguyện đi vào cốt truyện rồi.

 

12

 

“Có gì muốn thì nhanh đi, bổn cung còn vội đi nướng thịt nai đây.” Cho đến khi sắp ra khỏi phạm vi thu săn, Ninh Nguyên Thanh vẫn còn e lệ ngập ngừng.

 

Nhưng ta không có nhiều kiên nhẫn đối phó với nàng ta, Yến Mãn đã bị ta phái đi xử lý con nai và cáo rồi, chỉ có lông da vừa c.h.ế.t mới có thể lột ra hoàn chỉnh, phần thịt nai còn lại ta định nướng ngay, vừa hay bồi bổ cho Tề Nguyện.

 

“Chính là, cái đó, công chúa điện hạ…” Ninh Nguyên Thanh ấp úng hồi lâu, cuối cùng cắn răng, “Xin lỗi nhé…”

 

???

 

“Xin lỗi cái gì?”

 

Lương tâm đột nhiên xuất hiện này, khiến ta cảm thấy hoang mang.

 

“Chính là, ta đều nghe rồi, người vì hủy bỏ hôn ước, gần đây sống không tốt lắm…” Nàng ta vừa , vừa có chút áy náy.

 

“Dù ta và A Chinh là nhau thật lòng, công chúa điện hạ, người cũng đừng quá buồn…”

 

Ta có chút ngạc nhiên.

 

Không phải, ta giả vờ mà, ngươi lại thực sự tin à?

 

Nhưng phải , nữ chính nguyên tác dường như chỉ ngốc nghếch một chút, cũng chưa xấu đến mức quá đáng.

 

ta giả vờ trầm mặc mấy giây, sau đó thở dài, đang định mở miệng

 

“Không !” Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện hai tên đại hán cường tráng, trực tiếp xông tới đánh ngất ta và Ninh Nguyên Thanh.

 

Cho đến khi ngất đi giây cuối cùng, ta vẫn còn nghĩ.

 

Đây là ai bỏ tiền mời thổ phỉ thế này, ngươi bắt cóc Ninh Nguyên Thanh thì bắt cóc Ninh Nguyên Thanh đi, bắt ta gì!

 

13

 

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta và Ninh Nguyên Thanh đã bị nhốt trong một căn phòng củi tối tăm.

 

Cổ tay bị dây thừng thít đau đớn, mái tóc chải chuốt cẩn thận cũng bị rối tung, ngay cả cây trâm vàng mà ta thích nhất cũng không thấy đâu.

 

Khốn kiếp, ngươi tốt nhất đừng để ta biết là ai!

 

Nhìn thấy Ninh Nguyên Thanh vẫn còn hôn mê, ta giận không kiềm chế , đá nàng ta tỉnh dậy.

 

“Còn ngủ gì nữa! Sao ngươi có thể ngủ chứ!”

 

Ninh Nguyên Thanh bị ta đá tỉnh, miệng vẫn kêu đau.

 

Nhưng khi mở mắt thấy hoàn cảnh của chúng ta, lại không kêu lên nữa.

 

“Đây là đâu? Chúng ta sao lại ở đây? Bọn họ sao lại bắt cóc chúng ta? Chúng ta có thể sống sót trở về không?”

 

Không hổ là nữ chính ngôn Mary Sue cổ điển, mười vạn câu hỏi vì sao này, khiến ta thật muốn chửi người.

 

Bình tĩnh, điềm tĩnh.

 

Ta hít một hơi sâu, đang định mở miệng

 

Cửa phòng củi đột nhiên bị người mở ra, một tên đại hán cường tráng ném một đống gì đó vào, lại nhanh chóng đóng cửa.

 

Không phải, chưa hết à?

 

Ta tức giận đống đồ trên đất, phát hiện có chút quen mắt.

 

Ôi, đây chẳng phải là Tống Chinh sao?

 

Một lúc không gặp, thảm thế này à?

 

“A Chinh!” Nhìn thấy Ninh Nguyên Thanh như tìm thấy cứu tinh, lập tức mắt đỏ lao về phía Tống Chinh.

 

“Đau! Đau!!!” Tống Chinh cảm bởi sự nhiệt của nàng ta, phát ra tiếng kêu đau đớn.

 

“Nàng đè lên vết thương của ta rồi!”

 

“Phì.”

 

Xin lỗi, không nhịn , hãy tha thứ cho ta.

 

“A Chinh, chàng sao ?” Lúc này Ninh Nguyên Thanh mới để ý đến vết thương trên người Tống Chinh, mắt càng đỏ.

 

“Chàng bị thương rồi à? Có nghiêm trọng không? Có đau lắm không?”

 

“Cũng tạm, không nghiêm trọng lắm.” Ta thấy Tống Chinh nhíu mày, vẫn cố nhịn trả lời Ninh Nguyên Thanh.

 

Hầy hầy đây có lẽ là đích thực!

 

“Tống Tiểu tướng quân cũng bị bắt sao?” Ta tò mò hỏi.

 

Tống Chinh liếc ta, như có chút ngại ngùng, giọng điệu ấp úng: “Ta thấy Nguyên Thanh và người ở cùng nhau, có chút không yên tâm, nên đi theo…”

 

“Rồi ngươi cũng bị bắt sao?” Nghe ta lập tức cảm thấy có chút chán ghét.

 

“Tống Chinh, ngươi sao giống một phế vật thế này, bây giờ ta còn nghi ngờ ngươi ở biên cương hai năm qua gì đấy? Ngươi chẳng phải chỉ là hậu cần sao?”

 

“…” Tống Chinh không gì, mặt đỏ bừng.

 

“Không thể nào không thể nào, ngươi thực sự chỉ là đi biên cương kiếm kinh nghiệm trở về à?” 

 

Ta càng chán ghét hơn.

 

Thật đúng là dù ở thời hiện đại hay cổ đại, đều có quan nhị đại đi kiếm kinh nghiệm như .

 

Tống Chinh bị ta đến mức xấu hổ tức giận, liền lập tức chuyển chủ đề: “Công chúa cần gì phải ta? Chuyện hôm nay, chẳng lẽ không phải do công chúa bày mưu sao?”

 

“Ta biết công chúa gần đây không vui, lần này công chúa hơi quá rồi, chuyện giữa chúng ta, cần gì phải kéo Nguyên Thanh vào?”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...