Vẫy Đuôi – Chương 10

“Không có, chỉ là, ta cũng không muốn .” Ta híp mắt, “Nhưng Nguyện Nguyện à, ta hình như đã chuyện xấu.”

 

Nếu đúng như lời Tề Nguyện , mục tiêu của thừa tướng thực ra là hắn, cuối cùng Ninh Nguyên Thanh lại nằm chung giường với Tống Chinh.

 

Điều này chứng tỏ điều gì?

 

“Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta mời Ninh Nguyên Thanh đến cung của ta, kích nàng ta một hồi, khiến nàng ta hiểu lầm rằng ta nhất định muốn có Tống Chinh.” Ta Tề Nguyện, trong lòng bừng tỉnh.

 

“Vậy nên Ninh Nguyên Thanh… nàng ta có lẽ thực sự tin lời ta, sợ ta cướp mất Tống Chinh, nên mới diễn ra màn này.”

 

Tống Chinh xuất thân quân ngũ, thể chất tốt, dù say rượu cũng không đến mức hoàn toàn không có sức kháng cự. 

 

Lời giải thích duy nhất là Ninh Nguyên Thanh đã dùng loại thuốc vốn để dùng cho Tề Nguyện lên người Tống Chinh.

 

Ta biết gì đây?

 

Âm sai dương thác*?

 

(*) "Âm dương sai thác" sử dụng để diễn tả sự nhầm lẫn hoặc sai lệch giữa hai yếu tố trái ngược hoặc bổ sung cho nhau, như âm và dương. 

 

Hay cảm ơn vì đồng đội lợn của đối phương đã có một pha xử lý thần thánh?

 

“Thừa tướng giờ này chắc tức c.h.ế.t rồi.” Ta càng càng muốn .

 

Nghĩ lại lúc nãy ở yến tiệc, người đàn ông trung niên đứng lẫn trong đám đông, dường như chỉ khẽ nhíu mày khi thái hậu mở miệng ban hôn cho Ninh Nguyên Thanh và Tống Chinh.

 

Một người giỏi che giấu cảm như , không lạ gì khi trong nguyên tác có thể lừa tất cả mọi người.

 

Nhưng hắn không biết rằng, ngoài cốt truyện, vẫn còn một người ngoài cuộc đang dõi theo toàn bộ diễn biến câu chuyện.

 

“Hoàng tỷ…” Tề Nguyện kinh ngạc ta, như là ngoài ý muốn, lại trong lý.

 

“Cũng phải, lại một lần, tỷ đương nhiên sẽ không giẫm vào vết xe đổ.”

 

“Giờ đây hôn ước đã hủy bỏ, hoàng tỷ có thể yên tâm rồi.” Hắn mỉm ta, “Đến tương lai… hoàng tỷ thích ai, ta sẽ ban hôn cho hoàng tỷ.”

 

Ta hiểu ý của hắn trong câu .

 

Trong nguyên tác, chưa đầy một năm, hoàng đế sẽ qua đời vì bệnh.

 

Nếu không có gì bất ngờ, Tề Nguyện sẽ thuận lợi ngồi lên ngai vàng.

 

Đến lúc đó nếu ta thích ai…

 

Ta khẽ , lợi dụng khi đương sự không ở đây, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, rồi nháy mắt với Tề Nguyện.

 

Tề Nguyện không hổ là Tề Nguyện, khi nhận ánh mắt của ta, lập tức hiểu rõ.

 

“Chắc chắn là người đó chứ?”

 

Ta gật đầu.

 

“Ta hiểu rồi.”

 

Có lẽ nhớ lại cảnh trước khi Yến Mãn c.h.ế.t trong kiếp trước, hắn không gì thêm, ánh mắt ôn hòa mỉm .

 

“Hoàng tỷ yên tâm, đời này… ta nhất định sẽ để tỷ như ý nguyện.”

 

11

 

Tiễn Tề Nguyện rời đi, ta xoay người Yến Mãn luôn đứng ở cửa: “Đã nghe thấy hết rồi?”

 

“Không nghe thấy.” Yến Mãn theo bản năng cúi đầu.

 

“Không nghe thấy gì? Là không nghe thấy bí mật của thái tử điện hạ, hay không nghe thấy chuyện người muốn ban hôn cho ta trong tương lai?”

 

“…” Yến Mãn không gì.

 

Một lúc lâu, đến khi ta gần như đếm hết hoa văn chìm trên áo trước n.g.ự.c hắn, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Công chúa, có người trong lòng không?”

 

Giọng điệu còn mang theo một chút dè dặt thăm dò.

 

“Đương nhiên là có.” Nhân lúc Yến Mãn không thấy, ta cố nén trên mặt.

 

“Ồ.” Nghe , hắn u ám gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

 

“Không hỏi là ai sao?” Ta không vui, sao lại không mắc bẫy chứ.

 

“Vậy công chúa có cho ta biết là ai không?” Hắn cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt thất vọng, giống như một chó bị chủ nhân bỏ rơi.

 

“Ừm… tạm thời chưa thể cho ngươi biết.” Ta giả vờ huyền bí trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay xoa đầu hắn.

 

“Thật đáng tiếc, sao không có tai nhỉ.”

 

Thật muốn dáng vẻ thất vọng của chó, đôi tai lông xù rũ xuống trên đầu, kéo mạnh một cái, cảm giác hạnh phúc vô cùng.

 

“Yến Mãn, ngươi phải luôn ở bên ta, biết không?”

 

Luôn ở bên ta, cho đến khi cốt truyện nguyên tác kết thúc, cho đến khi Tề Nguyện ngồi lên ngai vàng, cho đến khi không còn bất kỳ mối đe dọa và trở ngại nào nữa…

 

Chú chó đáng của ta, ta muốn mãi mãi ở bên ngươi.

 

11

 

Ngày thứ hai sau khi yến tiệc kết thúc, thánh chỉ ban hôn của thái hậu đã đến phủ thừa tướng, ngày thành hôn định vào ba tháng sau.

 

Tống Chinh cuối cùng đã như ý nguyện, ta thực sự mừng cho hắn.

 

“Yến Mãn, lễ chúc mừng đã chuẩn bị xong chưa? Mau mau mang đi đi, bổn cung không phải người hẹp hòi đâu.”

 

“Vâng, công chúa.” Trong giọng điệu của Yến Mãn mang theo một chút ý khó nhận ra.

 

Nghe Tống Chinh nhận lễ chúc mừng, ánh mắt đầy ghét bỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...