Váy Đuôi Cá – Chương 9

CHƯƠNG 9

Đối diện với ánh mắt hơi ngạc nhiên của ta, tôi và giơ chai rượu trong tay lên.

“Em đã nghe hết rồi, chúc mừng thành công trong việc công lược.”

“Để giải thích…” Anh ta đột nhiên có chút bối rối.

“Không sao đâu, vì em cũng là người chơi công lược.”

“Gì cơ?” Anh ta sững sờ.

Tôi , “Tối nay, có lẽ chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để .”

Thẩm Quân Hằng kể rằng, trong thế giới ban đầu của ta, mẹ bị người ta vu oan, buộc phải ly hôn.

Để ta hưởng nền giáo dục tốt nhất, bà đã rất nhiều công việc và sớm qua đời vì việc quá sức.

Khi trưởng thành, quay trở lại Thẩm gia, đối đầu với những người em cùng cha khác mẹ để tranh giành quyền lực, cuối cùng đánh bại tất cả và trở thành người đứng đầu Thẩm thị, đưa mẹ kế, kẻ từng hãm mẹ mình, vào tù.

Nhưng chính ta cũng quá mệt mỏi, cuối cùng ngã xuống giường bệnh.

“Có lẽ vì cảm nhận sự không cam lòng mạnh mẽ của mình, hệ thống đã đến hỏi có muốn trở thành người chơi công lược ở thế giới này không.”

Anh quay đầu lại, ngạc nhiên, “Nhiễm Nhiễm, sao em khóc ?”

Tôi lắc đầu, “Không có gì, chỉ là em nhớ mẹ trong thế giới ban đầu của mình.”

Trùng hợp thay, tôi cũng xuất thân từ một gia đình đơn thân, và mẹ tôi cũng đã hy sinh rất nhiều cho tôi khi còn nhỏ.

Sau đó, bà gặp một người theo đuổi, tôi không muốn bà bỏ lỡ hạnh phúc vì tôi, nên đã chủ rời xa bà.

“Em đã lâu không liên lạc với bà ấy, hy vọng bà ấy giờ đang sống hạnh phúc.” Tôi lau nước mắt.

Thẩm Quân Hằng đặt ly rượu xuống và ôm tôi vào lòng.

“Có một đứa con như em, chắc chắn bà ấy rất hạnh phúc.”

Lúc này, điện thoại của Thẩm Quân Hằng đột nhiên nhận một tin nhắn.

“Lục thị chính thức tuyên bố sản.”

Thẩm Quân Hằng đã thành công trong việc công lược.

Thẩm Quân Hằng hỏi tôi mục tiêu công lược của tôi là gì.

Tôi không thật với ta.

“Thực ra em đã hoàn thành mục tiêu công lược, chỉ là thấy ở đây rất tốt, không định quay lại.” Tôi .

Hệ thống tỏ ra khó hiểu.

“Nếu ra thì có ích gì?” Tôi , “Đến giờ em vẫn chưa thành công, chứng tỏ trong lòng ấy, em không phải là người quan trọng nhất, chuyện này không phải là thứ em có thể , ấy sẽ thương em mà thực hiện .”

“Nói ra… có thể tăng tỷ lệ thành công mà…”

Tôi lắc đầu.

“Hệ thống, giờ tôi không muốn cầu xin từ bất kỳ ai nữa.”

Vài ngày sau, hệ thống của Thẩm Quân Hằng thúc giục nhận thưởng và quay về thế giới ban đầu.

Anh đến tìm tôi bàn bạc.

“Em đồng ý.” Tôi gật đầu, “Anh đã ở đây lâu rồi, nếu không quay về, cẩn thận giang sơn xây dựng bằng mạng sống sẽ bị người khác chiếm mất.”

“Anh hơi lo lắng cho em,” ấy tôi và .

“Có gì mà lo chứ?” Tôi nhún vai, “Anh giao cả công ty lớn như cho em, tiền tiêu cả đời không hết, em còn chưa kịp vui mừng đây.”

“Đây thực sự là điều em muốn sao?”

Tôi gật đầu, “Ừ, chắc chắn rồi.”

Thế là, ấy chuyển giao công ty cho tôi và mua vé máy bay ra nước ngoài.

Ngày ấy rời đi, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Tôi không đến tiễn ấy.

“Khi ấy đi rồi, thì chính thức thất bại trong việc công lược rồi đấy,” hệ thống bên tai tôi.

“Ừ.”

“Thấy chưa, tôi đã rồi, không nên chọn ta, sẽ không có kết cục tốt mà, không nghe tôi.”

Tôi .

“Hệ thống, biết không? Thời gian vừa qua là khoảng thời gian tôi cảm thấy thoải mái nhất trong thế giới này.”

“Không cần kẻ bám đuôi của ai, cũng không cần ai phải thích mình, muốn gì thì , không bao giờ phải ủy khuất bản thân, muốn trả thù thì trả thù, muốn hưởng thụ thì hưởng thụ.”

“Tôi cảm thấy, cũng đáng mà.”

Hệ thống thở dài, “Thực ra tôi đã lén kiểm tra dữ liệu, ở chỗ Thẩm Quân Hằng, thực sự chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi sẽ thử xin phép, xem có thể để ở lại thế giới này không, chỉ là sẽ cần thay đổi danh tính và chắc chắn sẽ không giữ tài sản gì.”

“Được thôi, cảm ơn.”

Ngước đầu lên, mưa lớn hơn.

À, tôi lại quên mang ô.

Thôi kệ, dầm mưa một chút cũng tốt.

Dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Tôi cứ ngồi trên ghế dài trong công viên, ngước đầu lên, nhắm mắt lại, để mặc nước mưa chảy xuống theo tóc.

Đột nhiên, một chiếc ô che trên đầu tôi.

Tôi mở mắt ra.

Người đàn ông, lẽ ra đang trên máy bay, lại đứng trước mặt tôi, che ô cho tôi.

Tôi ngây người ấy, “Sao …”

“Trước khi lên máy bay, nhận ra trời đang mưa,” ấy che ô và ngồi xuống trước mặt tôi, “Anh lo em ra ngoài không mang ô, nên quay lại.”

“Em thấy đấy, đoán đúng mà.”

“…”

“Em chỉ thích dầm mưa thôi,” tôi cố chấp , “Anh không sợ lỡ chuyến bay sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...