Váy Đuôi Cá – Chương 8

CHƯƠNG 8

Khi tôi còn đang suy nghĩ, cà vạt trong tay tôi đột nhiên bị giật đi.

Hử? Anh ta cởi ra từ lúc nào ?

“Em thật là không nghe lời.” Anh giơ tay, dùng cà vạt bịt mắt tôi lại, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai tôi.

“Nhưng thích.”

11

Hiệu quả kinh doanh của Lục thị tiếp tục giảm mạnh.

Tô Hà bắt đầu viết những bài viết dài trên mạng, khóc lóc kể lể rằng Lục Trạch Thành đã bỏ rơi ta.

Lục Trạch Thành thì tố cáo Tô Hà cố quyến rũ sau khi ly hôn, hủy hôn nhân của xấu danh tiếng của .

Cả hai cãi nhau ầm ĩ trên mạng xã hội.

Còn cha mẹ Tô thì vì Tô thị sản, đã nhắm vào Lục Trạch Thành, ngày ngày đến Lục thị rối, rằng Lục Trạch Thành đã hoại hôn nhân của Tô Hà và giờ không chịu trách nhiệm với ta.

Lục Trạch Thành không chịu nổi nữa, để tránh Tô Hà và cha mẹ ta, ta đã nhảy từ tầng hai xuống, không may gãy chân.

Tối hôm đó, tôi đang mơ màng ngủ thì nhận một cuộc gọi từ số lạ.

Người ở đầu dây bên kia dường như đã say, cứ mãi: “Nhiễm Nhiễm, thực ra nhớ tất cả, hối hận rồi, thật sự hối hận rồi…”

Thẩm Quân Hằng bị cuộc gọi đánh thức, “Ai gọi thế?”

Tôi cúp máy, “Cuộc gọi quấy rối.”

Vài ngày sau, lại có một cuộc gọi khác gọi đến.

“Sinh nhật của con sắp đến rồi, bố mẹ đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon cho con, hãy về nhà ăn mừng cùng gia đình, nhớ dẫn cả Quân Hằng theo nữa nhé.” Giọng của mẹ Tô vang lên qua điện thoại.

Tôi thản nhiên đáp lại, “Cô có cần tôi gửi lại cho bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha mẹ con cái không?”

Sau đó, tôi dứt khoát cúp máy.

Thẩm Quân Hằng tôi một cái rồi , “Dạo này em nhận nhiều cuộc gọi quấy rối nhỉ.”

Tôi thở dài và lại thêm một số điện thoại nữa vào danh sách đen.

Một ngày nọ, khi tôi và Thẩm Quân Hằng đi ngang qua trường mẫu giáo mà Lục Tử Nghiệp đang học, chúng tôi thấy cậu bé đang bị một nhóm trẻ lớn hơn bắt nạt.

“Ồ, chẳng phải đây là Lục Tử Nghiệp, đứa bé giàu có trước đây sao? Sao bây giờ lại đang nhặt rác thế này?”

Lục Tử Nghiệp khóc òa.

“Mẹ tôi rất giàu, bà ấy đã kết hôn với một người giàu có, các cậu đừng xem thường tôi, tôi sẽ bảo mẹ tôi đến đánh các cậu!”

Thẩm Quân Hằng hỏi tôi, “Có nên can thiệp không?”

Tôi lắc đầu, “Đi thôi.”

Kinh doanh trang sức của Thẩm thị ngày càng phát triển.

Bỗng nhiên, một ngày, đồng nghiệp ở bộ phận PR báo cáo rằng có một phòng phát trực tiếp đang giả mạo thương hiệu Thẩm thị để bán hàng giả.

Khi tôi đang tự hỏi ai lại to gan như , thì phát hiện người quản lý phòng phát trực tiếp đó chính là Tô Hà, còn những người dẫn chương trình là bố mẹ Tô.

“Chúng tôi là bố mẹ của Tô Nhiễm, nhà thiết kế trưởng của Thẩm thị,” họ cầm ảnh của tôi lúc nhỏ để lừa gạt, “vì chúng tôi có thể cung cấp giá nội bộ cho mọi người.”

Thẩm Quân Hằng hỏi tôi muốn xử lý như thế nào.

“Đi thẳng theo quy trình pháp lý, bồi thường nếu cần, kết án nếu có tội, không thỏa thuận.”

Phòng phát trực tiếp nhanh chóng bị đóng cửa và luật sư đã đệ đơn kiện.

“Tô Nhiễm, sao con có thể đối xử với cha mẹ mình như ? Lương tâm con đâu rồi?!” Vài ngày sau, bố mẹ Tô dẫn Tô Hà đến rối trước cổng Thẩm thị.

Tôi không còn muốn đối chất nữa, liền gọi cảnh sát.

Cuối cùng, cả ba người họ bị giam giữ vì rối, và chờ đợi họ còn là vụ kiện và bồi thường.

Hôm đó, tôi mang về một chai rượu ngon, về nhà trước Thẩm Quân Hằng.

“Em trốn trong tủ quần áo ?” Hệ thống hỏi ngạc nhiên.

“Chơi thôi, tạo bất ngờ cho ấy mà.” Tôi nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.

“Hai người chơi quá đấy, em vốn không phải kiểu con như .” Hệ thống lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nói thêm một câu nữa là cấm luôn.”

“Điểm tích lũy không phải để dùng như thế này!” Nó phản đối.

“Im đi.”

Lúc đó, Thẩm Quân Hằng về nhà, tôi lập tức im lặng, lén qua khe cửa.

Anh tháo cúc tay áo, kéo cà vạt xuống, đứng quay lưng về phía tôi, ra cửa sổ.

“Sao , ngây người luôn à? Em thích ta đến sao?” Hệ thống chép miệng.

Tôi vừa định bảo nó im lặng thì đột nhiên nghe thấy Thẩm Quân Hằng, dường như đang chuyện.

Tôi sững sờ.

ta , “Hệ thống, có phải tôi sắp thành công rồi không?”

12

Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Tôi không nghe thấy câu trả lời của hệ thống Thẩm Quân Hằng, từ lời ta , tôi biết Thẩm Quân Hằng cũng là một người chơi game công lược.

Chỉ là, tiêu chí thành công của ta là đánh bại đối thủ của Thẩm thị là Lục thị và khiến Lục thị sản.

“Hệ thống, có phải cậu đã biết từ lâu rằng ta cũng là một người chơi công lược nên không cho tôi chọn ta không?”

Hệ thống ấp úng không trả lời.

Không có gì ngạc nhiên cả.

Trong thiết lập ban đầu, tôi và Thẩm Quân Hằng về cơ bản là đối thủ trong một trò chơi có tổng bằng không.

Nếu tôi thành công trong việc công lược Lục Trạch Thành và sống hạnh phúc bên ta, đồng lòng hỗ trợ lẫn nhau, thì với sự giúp đỡ của tôi, Lục thị khó có thể suy sụp.

Ngược lại, nếu Thẩm Quân Hằng đánh bại Lục thị, với tính cách cao ngạo của Lục Trạch Thành, ta không thể sống một cuộc sống khó khăn với tôi, và rất có thể chiến lược của tôi cũng sẽ thất bại.

Nhưng hiện tại…

Tôi đột ngột mở cửa tủ.

“Nhiễm Nhiễm?” Thẩm Quân Hằng lập tức quay lại, “Em…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...